Chu Bình nhỏ xíu ngồi giữa Chu Thanh cùng Thẩm Lệ.
Đung đưa đôi chân nhỏ ngắn, gối hai tay sau gáy, ngẩng đầu trăng sáng.
"Ngày mai ăn gì ngon đây!"
Chu Dao lườm thằng nhóc mắng: "Hôm nay ăn còn chưa kịp tiêu hóa đâu, thế mà đã nhớ thương ngày mai rồi!"
Chu Bình lý trực khí tráng nói: "Làm người cũng nên có truy cầu a, nếu không truy cầu, thế thì khác gì cá ướp muối kia chứ!"
Nhắc đến cá ướp muối, Chu Bình lập tức quay đầu nhìn về phía Thẩm Lệ gọi: "Đại sư huynh!"
Ánh mắt Thẩm Lệ chuyển từ Đào nhi trên tay về phía Chu Bình: "Hửm?"
"Đại sư huynh bắn chim lợi hại như thế, vậy bắt cá thì sao? Ngày mai chúng ta ăn cá đi!"
Chu Bình nói đến chuyện ăn cá, Chu Thanh cũng cảm thấy hứng thú.
Cá nướng, cá luộc, canh chua cá, cà chua cá, đầu cá tiêu cay, bong bóng cá xào lăn..
Oa! Bụng mặc dù rất no, nhưng mà nước bọt vẫn không ngừng chảy ra!
Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Chu Thanh, Thẩm Lệ cưng chiều nói: "Bắt được, vậy ngày mai ăn cá nhé, mùa thu cá béo, ăn rất ngon."
Nói xong, quay sang hỏi Triệu thị: "Có thể chứ, tam thẩm?"
Triệu thị liền cười ha hả nói: "Cái này thì có gì không được, các ngươi bắt về ta sẽ làm luôn, vừa vặn mấy ngày trước Lưu Đại nương bên cạnh dạy ta cách nấu cá cay, thử xem."
Triệu thị không biết cá luộc, nhưng lại biết vị cá cay.
Kể từ khi phân nhà, lại đoạn tuyệt quan hệ, Triệu thị mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ.
Thời gian này, cuộc sống thật sự chẳng khác gì làm thần tiên a! Mỗi ngày đều ăn ngon uống sướng, cũng không cần làm ruộng, mỗi ngày phiền não lớn nhất chính là cân nhắc xem món gì ăn ngon! Đây chẳng phải là hạnh phúc nhất của đời người sao?
Triệu thị sờ cây trâm trên tóc, tựa trên ghế bành, gương mặt hưởng thụ.
Chu Hoài Lâm nhìn Triệu thị sờ cây trâm, khẽ nói: "Không còn sớm nữa, giày vò cả một ngày, đi tắm rồi ngủ đi."
Chu Hoài Lâm nhắc đến chuyện ngủ, Chu Hoài Sơn cũng phố hợp ngáp một cái rõ to.
"Thi cử tận năm ngày, ta đây cũng thực sự quá mệt mỏi a, ngủ ngủ."
Nói xong, Chu Hoài Sơn quay sang giao hẹn với Chu Thanh: "Khuê nữ, ngày mai ta không học đâu đấy nhé!"
Ánh mắt kiên định, thái độ nghiêm túc.
Bộ dạng như thể, chỉ cần Chu Thanh không đồng ý, hắn liền ngồi ngay xuống đất cào mặt ăn vạ.
Chu Thanh cười hắc hắc nói: "Được, cho cha nghỉ định kỳ hai ngày, ngày mai ngày mốt không cần học, thả lỏng một chút, ngày kia bắt đầu chăm chỉ học tập, được không?"
Chu Hoài Sơn lập tức phun ra một quả rắm.
"Con đúng là con gái ruột của cha!"
Chu Bình chau mày, vung ống tay áo quạt quạt: "Nhị bá, thối muốn chết, bảo người ăn ít củ cải một chút mà người không nghe."
Chu Hoài Sơn làm bộ không nghe thấy, hấp tấp trở về phòng ngủ.
Bước chân sung sướng như đang đạp lên mây.
Ngày mai lão tử không cần phải học bài! Sảng khoái ngủ a! Ngày mai lão tử không phải học bài! Tùy tiện chơi a!
* * *
Chu Hoài Sơn vừa đi, Chu Hoài Lâm cũng lôi Triệu thị trở về phòng.
Chu Thanh ngáp một cái đứng dậy, nói với Thẩm Lệ: "Vậy được rồi, đến mai chúng ta đến con sông phía sau núi bắt cá nhé."
"Được." Thẩm Lệ đồng ý, cũng đứng dậy.
Chu Bình còn chưa ngồi đủ, thấy mọi người đều đã đi, lập tức nói: "Sao mọi người đều đi ngủ rồi, ngồi thêm một lát nữa đi!"
"Mình đệ ngồi đi, chúng ta bận rộn cả một ngày đều mệt mỏi rồi." Chu Dao đi theo Chu Thanh trở về phòng, nhìn Chu Bình cười nói tiếp: "Đệ chơi một lát rồi cũng đi ngủ sớm nhé."
"Không, mấy người đều đi, một mình ta ở lại tịch mịch lắm! Ta còn ngồi làm cái gì, ngồi một mình buồn chết đi được!"
Chu Thanh phì cười.
Chu Dao trợn trắng mắt nhìn Chu Bình nói: "Chờ lần sau đại tỷ vào thành, sẽ mua cho đệ một cuốn truyện ma mà đọc, đọc xong, đệ sẽ cảm thấy cho dù chúng ta không ở đây, trên mấy cái trên ghế này cũng sẽ có người ngồi cùng đệ, đệ sẽ không tịch mịch."
Chu Bình không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ ma! Vừa nghe lời này, khuôn mặt đều tái rồi.
"Tỷ! Ta là thân đệ đệ của tỷ đấy!"
Chu Dao liền nguýt thằng nhóc một cái, đáp: "Thân đệ đệ thì thế nào, ai bảo buổi chiều đệ dám dùng que củi cháy đốt tóc ta, đệ xem đệ đốt tóc ta thành cái dạng gì rồi! Đệ bảo ta ra ngoài gặp người thế nào hả!"
Chu Bình chột dạ, yếu ớt nói: "Ta đây chỉ nghĩ là, chúng ta có một con