"Khuê nữ, con mau nói thật cho ta biết, chuyện này, con đã suy xét bao lâu?" Chu Hoài Sơn u oán nhìn chằm chằm Chu Thanh.
Rất giống cô vợ nhỏ bị lừa tài gạt tình.
Chu Thanh liền cười đáp: "Từ lúc cha bán ba mươi lăm chiếc lồng dế được bảy trăm lượng bạc đấy."
Có tiền liền muốn đầu tư a! Điều có lợi nhất đối với cha nàng, chính là đầu tư vào giáo dục.
Chu Hoài Sơn..
"Ta liền biết, con là một đứa con gái bại gia, nhớ thương tiền của lão tử!"
Chu Thanh cười ha ha đi ra khỏi phòng Chu Hoài Sơn.
Thẩm Lệ vừa mới chuyển cá trên xe xuống, thấy Chu Thanh đi ra, liền cười nhìn nàng.
Tiểu cô nương này, làm sao lại thông minh như vậy a! Chờ thư viện một lần nữa mở ra, chỉ cần mời được một tiên sinh xuất sắc, vậy những người bị hấp dẫn tới cũng không chỉ là bọn trẻ con đâu.
Trên đời này, học sinh có tài không có tiền, nhiều lắm.
Điểm này, tộc trưởng cũng hiểu.
Vì thôn Khánh Dương, ông ta nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp mời một vị tiên sinh học thức phẩm hạnh đều cao, trong nhà điều kiện không tốt lắm đến dạy.
Dù sao, tương lai vị tiên sinh này vào quan lộ, cũng coi như là được nhận ân huệ của Hoài Sơn thư viện.
Hoài Sơn thư viện ra nhân tài, được hưởng lợi không chỉ có mình Chu Hoài Sơn.
Khánh Dương Thôn sẽ càng danh dương tứ phương!
* * *
Cá Thẩm Lệ bắt được đều rất béo, Triệu thị chọn ra hai con mang cho Lưu Đại nương bên cạnh, hai con mang sang cho Trương thẩm, lại chọn bốn con bảo Bình Tử xách qua đưa cho tộc trưởng.
Chu Thanh lựa mười mấy con cá lớn còn khỏe, nuôi dưỡng trong chậu lớn, chuẩn bị ngày mai lúc đi cùng Thẩm Lệ vào chùa Bạch Vân dâng hương, thuận tiện tặng cho chưởng quỹ Vân Hải Thư cục.
Lúc cơm tối, Trương thẩm đưa tới nửa chậu ngỗng hầm.
Triệu thị lại làm cá cay.
Trong nồi sắt còn đang nướng bánh bột ngô.
Bánh bột ngô vàng óng ánh ngâm mình trong canh cá cay, khỏi phải nói là thơm như thế nào.
Đến nỗi Thẩm Lệ phải bắt thêm một con cá lớn, Triệu thị thu thập lưu loát, toàn bộ đều bỏ vào nồi nấu.
Mùi thơm tê cay, bỏ vào miệng một miếng, hương vị bùng nổ đến nỗi khiến người ta phải xuýt xoa.
"Tam thúc, người có thể đánh xe đi 10 dặm tám thôn bán món cá này, nhất định bán chạy."
Kể từ khi không bán chữ, Chu Hoài Lâm luôn một mực suy nghĩ đường phát tài khác.
Nghe Chu Thanh nói, Chu Hoài Lâm liền lắc đầu.
"Không có căn cơ, không có bối cảnh, nếu mua bán thức ăn, vạn nhất xảy ra vấn đề liên quan đến mạng người, thì chúng ta đảm đương không nổi."
Trên đời này, người bị bệnh đau mắt nhiều lắm.
Nếu nhìn thấy ngươi sống tốt hơn mình, liền muốn trăm phương ngàn kế hại ngươi.
Mà biện pháp hại người cũng quá nhiều, ác độc lại xảo trá.
Nếu như có người hạ độc trong món ăn, đến lúc có người ăn vào mà chết..
Chu Hoài Lâm tuyệt đối không muốn bản thân dính vào chuyện này.
Chu Hoài Sơn gật đầu theo, nói: "Tam thúc của con nói rất đúng, buôn bán nếu không có bản sự, căn cơ yếu đuối, thì tốt nhất đừng dính vào việc ăn uống."
Lúc hắn vẫn còn là Hầu gia, thích nhất chính là món đậu hũ non của một cửa hàng trong hẻm nhỏ ở kinh thành.
Đây vốn là cửa hàng của hai vợ chồng già chất phác đàng hoàng mở ra.
Hàng ngày bày bán để duy trì sinh kế.
Có một tên thiếu gia nhà giàu có tiền vừa ý khuê nữ của họ, nhất định phải cưới trở về làm thiếp.
Hai ông bà lão không đồng ý, tên kia liền sai người bỏ thạch tín vào nồi đậu hũ của họ.
Thực khách vào quán ăn bị chết, hai ông bà lập tức bị tống vào tù.
Việc này, vẫn là trong một lần uống rượu ở tửu lâu, hắn chính tai nghe được tên thiếu gia kia dương dương đắc ý nói.
Những kẻ coi mạng sống của người khác như trò đùa của trẻ con có quá nhiều.
Dân đen sống dưới tầng đáy của xã hội, sẽ vĩnh viễn không biết, thiên tai cùng nhân họa cái nào tới trước.
Chu Thanh không khỏi cảm khái, cha cùng tam thúc nàng, đầu óc thực sự là quá nghiền ép nàng rồi.
Mà cuộc sống ở cổ đại, đúng là không thể dùng tư duy của hiện đại để tính toán được.
Mỗi một thời đại, thậm chí mỗi một giai tầng, đều có đặc điểm riêng biệt, không phải ngươi muốn thế nào liền có thể thế ấy.
* * *
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, Chu Thanh cùng Thẩm Lệ đã xuất phát.
Sáng sớm mùa thu, gió đã có chút lạnh lẽo.
Chu Thanh cuộn người trong chiếc áo bông mỏng Triệu thị mới làm xong cho nàng, thật thà chắc nịch ngồi trên xe la.
Vốn dĩ hai người định mang cá để ở Bút Mặc Trai, đến chùa Bạch Vân cầu đồ ăn chay trước, chờ lúc trở về lại đi Vân Hải Thư cục.
Kết quả đến Bút Mặc Trai, Trung Thúc nói cho họ biết, chùa Bạch Vân vì chuẩn bị cho lễ Phật Tiết, sẽ đóng cửa ba ngày để quét dọn tu sửa.
"Lễ Phật Tiết?" Chu Thanh lần đầu tiên nghe nói đến lễ tiết này, có chút hiếu kỳ: "Chúng ta có thể tham gia không?"
Thẩm Lệ tươi cười ôn nhu đưa một chén trà nóng cho nàng.
"Đây là ngày lễ long