Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ có một vị hoàng tử út rất nổi tiếng. Cậu nổi tiếng không phải bởi vì cậu quá đẹp hay quá tài giỏi, cũng chẳng phải vì tốt tính và đương nhiên càng không phải do độc đoán... Lý do cậu được người người biết đến đơn giản chỉ trong một từ: xấu.
Từ hoàng thành xuống miền quê, từ đồng bằng lên đồi núi ai ai cũng nói hoàng tử út xấu "ma chê quỷ hờn", xấu muốn mù mắt, xấu xúc phạm con mắt người nhìn...
"Ối trời ơi, đứa trẻ này sao xấu giống hoàng tử út vậy ?".
"Hòn than này còn dễ nhìn hơn hoàng tử út nhiều lần".
"Đời ta chưa từng gặp ai xấu như hoàng tử út".
"Đúng là xấu vạn năm có một".
...
Ngay cả đám người hầu trong cung cũng chê bai hoàng tử út. Họ nói:
"Tóc của tên ăn mày ngoài thành còn mềm hơn của hoàng tử".
"Hoàng tử có khi còn nặng hơn lợn"...
Đáng buồn hơn là cả phụ hoàng và mẫu hậu cũng né tránh cậu.
Mọi người ai ai cũng cười nhạo cậu. Ai cũng coi cậu như trò hề.
Cậu nghe hết, biết hết và cậu buồn lắm. Như mọi khi, cậu lại chui vào chăn khóc nức nở.
"Huhu, ta nhất định sẽ cho họ biết tay".
"Sẽ không để họ cười nhạo ta nữa".
"Huhu...".
Cửa phòng mở ra, đại hoàng tử bước đến bên giường nhẹ nhàng dỗ dành đứa em út của mình.
"Đệ có muốn ăn đùi gà chiên giòn không ?". Thấy cục tròn tròn trên giường khẽ nhúc nhích nhưng vẫn không chui ra, chàng tiếp "không ăn sao ? Vậy ta ăn hết nhé".
Lập tức hoàng tử út chui ra khỏi chăn, quên luôn cả khóc, hai mắt sáng lên nhìn chiếc đĩa đầy đùi gà vàng ươm trên tay hoàng huynh. Nước dãi chảy ra đầy thèm thuồng. Chỉ đợi cái gật đầu và nụ cười đầy trìu mến của hoàng huynh là những ngón tay mập mạp liền chộp lấy cái đùi gà, ăn ngon lành.
Đại hoàng tử chỉ có thể khẽ cười, lắc đầu.
"Hoàng huynh, nếu đệ đẹp như huynh thì mọi người sẽ không ghét bỏ đệ phải không?" bỗng nhiên hoàng tử út hỏi.
"Chỉ cần đệ hiền lành và tài giỏi, mọi người sẽ đón nhận đệ".
Nhưng vì đùi gà quá ngon nên hoàng tử út không hề bận tâm đến câu trả lời của hoàng huynh. Cho đến mấy hôm sau, trong lúc nhai bánh cậu vô tình nhìn thấy đám người hầu lén lút nói xấu cậu. Cậu lại trốn vào phòng, ý định "cho bọn họ biết tay" lại trỗi dậy. Chỉ khác là lần này đại hoàng tử không xuất hiện dỗ dành cậu. Huynh ấy đã rời thành đi săn với phụ hoàng rồi. Các ca ca tỷ tỷ khác cùng quần thần cũng đi nữa, mẫu hậu đi cùng luôn, hoàng cung vắng vẻ chẳng một ai quan tâm đến cậu (bình thường cũng có mấy ai quan tâm cậu đâu). Nhớ tại lời hoàng huynh nói, hoàng tử nhỏ cảm thấy hiền lành thì mình có thừa, chỉ thiếu tài giỏi thôi. Hôm nay quả là một cơ hội trời cho để ra ngoài thể hiện tài năng cho mọi người mở rộng tầm mắt. Chộp lấy cây kiếm gỗ treo trên tường, gói theo ít trái cây và kẹo ngọt, hoàng tử út lén lén lút lút trốn khỏi lâu đài.
Thường nghe đám người hầu hay cảm thán những vị hoàng tử dũng mãnh giết rồng, diệt phù thủy, giải cứu công chúa, vì vậy lần này cậu hạ quyết tâm cũng phải giết được rồng hay mụ phù thủy xấu xa nào đó rồi giải cứu công chúa. Sau đó...
Sau đó thì sao nữa ta ?
Cậu gãi gãi mái tóc rối xù cố nhớ lại.
Tiếng nói xa lạ của một hầu nữ nào đó vang trong đầu cậu theo dòng hồi tưởng: "cuối cùng hoàng tử kết hôn cùng công chúa. Họ cùng nhau trị vì vương quốc và sống hạnh phúc mãi mãi về sau...".
***
Với quyết tâm hừng hực hoàng tử út xấu xí lên đường tìm diệt phù thủy. Cậu đi mãi đi mãi đi hết một ngày thì không còn sức để đi tiếp nữa. Chỗ "lương thực" cậu mang theo đã hết từ lúc nào không hay, thanh kiếm gỗ của cậu rơi rớt nơi đâu cậu cũng không nhớ mà chỗ hoang vắng này là chỗ nào cậu cũng chẳng biết. Sợ hãi và đói khát và cả lạnh lẽo cuốn trôi quyết tâm của cậu. Cậu muốn về nhà. Phải, cậu phải về lâu đài. Nhưng tìm hoài không thấy đường về. Hoàng tử út đi lạc rồi.
"Này này, tỉnh dậy".
Cảm nhận được có thứ gì đó ấm áp vừa trôi xuống bụng mình cộng với việc bị lay qua lay lại cuối cùng cặp mí mắt nặng trĩu của cậu cũng chịu khó mở ra. Ánh sáng chói chang khiến cậu khó chịu đến nhăn nhó mặt mày. Ngay lập tức ánh sáng chói chang ban trưa ấy bị cản lại, một cô gái xinh đẹp đang cầm ô che nắng cho cậu. Cô ấy ngồi xổm trước mặt cậu, cười rạng rỡ.
"Cậu bé, thấy khó chịu chỗ nào nữa không ?".
Hoàng tử út thất thần, tim lỡ "thịch" một cái. Thật đẹp. Lần đầu tiên trong đời có người cười rạng rỡ với cậu mà còn là một cô gái. Lần đầu tiên có người không nói cậu xấu ngay lần đầu gặp mặt. Nước mắt xúc động chuẩn bị trào ra thì đột nhiên một ý nghĩ tựa tia sét đánh ầm trong đầu. Kinh hoàng quá! Cậu dùng hết sức bình sinh vùng dậy, loạng choạng ngã xuống cũng cố đứng lên, vơ được cành cây khô nào đó liền dùng nó chỉ thẳng vào mặt cô gái kia, hét lên:
"Phù thủy. Tránh xa ta ra".
Ấy vậy mà vị phù thủy kia không những không sợ hãi hay bất ngờ gì ngược lại còn rất điền nhiên như chưa có gì xảy ra.
"Ay ya, sao nhóc biết ta là phù thủy hay vậy ?".
Đôi tay nhỏ bé đen đúa đã run rẩy đến mức khó cầm cành cây nhưng chất giọng vẫn rất oai "váy đen, áo choàng đen, giày đen, đầu đội mũ đen, còn cả cây chổi kia nữa. Bà chắc chắn là phù thủy xấu xa độc ác".
Gọi cô gái xinh đẹp kia là "bà" không sai đâu. Mọi người ai cũng nói nói phù thủy đều là những lão già sống nghìn năm. Có bộ mặt trẻ đẹp do ăn thịt trẻ con, dùng