Tô Bảo chộp lấy một cái túi nhựa, lấy ra.
Chiếc túi nhựa này là thứ bé dùng để đựng phân vẹt, bé vẫn để nó trong túi đeo vì bé không muốn xả rác.
Nữ quỷ khóe miệng giật giật: "Ngươi sẽ không để cho ta dính vào đó chứ! "Cô nhìn nhầm sao, con nhóc kia thật sự muốn bỏ cô vào đó???Tô Bảo lắc lắc túi nhựa: "Không bẩn, một chút cũng không bẩn.
"Chỉ có một cục phân chim trong túi, bé cũng đã bọc lại bằng khăn giấy.
Tô Tử Lâm kỳ quái hỏi: "Tô Bảo, con làm sao vậy?"Tô Bảo vẻ mặt chăm chú bận rộn, nói: "Không có việc gì, con đang dỗ chị xấu xấu.
"Trong bức tranh của Tô Bảo, một ngọn cỏ là "Chú Tiểu Thảo"(kiểu Tiểu Cỏ ấy) và một bông hoa là "Cô Hoa Hoa".
Tô Tử Lâm nghĩ rằng người chị xấu xí mà bé nói đến là chiếc túi nhựa, và không khỏi thầm nói rằng đứa trẻ thật vô tư.
Kỷ Trường ở một bên nói: “Động hồn thuật có chút khó khăn, cũng không giống mở thiên nhãn!.
.
Con trước dùng cái túi nhỏ thử một chút, nếu không được, đừng ép.
"Tô Bảo gật đầu.
Kỷ Trường lẩm bẩm cái gì đó, sau đó chỉ vào nữ quỷ, trầm giọng nói: "Đi!"‘Vù’ một tiếng, ma nữ bám vào túi nhựa.
"! "Kỷ Trường hỏi: "Nhớ được không?"Tô Bảo nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy rối rắm.
Bé đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra, siết chặt các ngón tay để đếm.
Có rất nhiều ký tự, tổng cộng một trăm ký tự, và sư phụ đọc chúng rất nhanh.
Kỷ Trường không khỏi cong môi khi nhìn thấy bé trong tiểu cảnh này: “Không nhớ cũng không …”Chữ ‘sao chưa kịp nói ra, con ma nữ đã bay ra khỏi chiếc túi nhựa với một tiếng ‘vù’.
Tô Bảo ngơ ngác: "Ơ? Sao chị ấy lại bay ra?"Kỷ Trường: "! "Tô Bảo hai mắt sáng lên, bé biết, bé vừa mới đọc ngược!"Thực xin lỗi Tô Bảo đọc ngược! Em muốn cho chị xấu xí đi vào.
"Lẩm bẩm như vậy một lần nữa, con ma nữ bị chụp linh hồn của mình vào chiếc khăn giấy bên trong túi nhựa.
Quỷ nữ: "! "Có cảm giác như có phân vẹt đang dính trên mặt!Kỷ Trường hoàn toàn choáng váng.
Mẹ kiếp, cái ‘cặp sách nhỏ’ này không chỉ có thể ghi nhớ mà còn có thể thực hiện thành công trong một lần.
Quên đi, bé còn có thể đọc ngược, mà còn có thể thành công!Kỷ Trường không thể không hoài nghi nhân sinh ! Khi xe dừng lại, Tô Tử Lâm nói: "Chúng ta đến rồi, xuống xe thôi!"Anh ôm Tô Bảo xuống xe, Tô Bảo vẫn đang cầm chiếc túi nhựa trên tay.
Một trận gió đột nhiên thổi qua, túi nhựa trong tay Tô Bảo phát ra tiếng vù vù bay ra ngoài! Thấy Tô Bảo tựa hồ muốn đoạt túi, Tô Tử Lâm nói: "Không có việc gì, công trường có người quét dọn.
"Tô Bảo ngây thơ bóp chặt ngón tay.
Không! Bé muốn lấy chiếc khăn giấy bốc mùi đó ra và vứt nó đi…Tô Dĩnh Nhạc đỗ xe lại, đóng sầm cửa xe lại, không kiên nhẫn đưa tay ra: "Đến, đến, Tô Bảo, đến chỗ cậu năm!"Tô Tử Lâm mím môi, bước đến buồn bã nói: "Có ôm được đứa bé không?"Tô Dĩnh Nhạc vẻ mặt lập tức nghiêm túc: "Anh coi thường ai chứ! Có hai đứa con thì lợi hại lắm sao!"Tô Tử Lâm phớt lờ anh ta, bế Tô Bảo lên lầu đi vào văn phòng.
Dọc đường gặp ai cũng ngạc nhiên: "Ông Tô, đây là con gái ông sao?"Tô Tử Lâm trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nói: "Cháu gái của tôi.
"Tô Dĩnh Nhạc xen vào: "Cháu gái của tôi có phải rất dễ thương không?!"Khóe miệng không hạ xuống được, một đường giới thiệu.
**Ở đầu bên kia, Vệ Uyển và mẹ cô ấy đang đi mua sắm, uống trà buổi sáng.
Bà ngoại Hạnh Hân hỏi: "Mới sáng sớm sao mặt mày đã cau có thế?"Vệ Uyển nói lại những gì bà Tô đã nói: "Mẹ chồng con yêu cầu con ly hôn với Tử Lâm, nói rằng con không có dạy dỗ tốt Hạnh Hân.
"Nói đến đây, cô ta tức giận đặt chiếc cốc xuống, nói: "Con thật sự không hiểu, con là người sinh ra đứa bé, là người dạy dỗ con bé, sao bà ta có thể nói là con không biết dạy con chứ?Hạnh Hân của cô ta rất tốt!Điều kiện gia đình tốt, có chút tiểu tính tình thì có gì không tốt chứ!Con gái phải kiêu ngạo một chút, sau này tìm được bạn trai thì bạn trai phải dỗ dành.
Cô ấy tính tình thất thường một, dễ bị bắt nạt, nhà họ Tô kinh doanh lớn, con bé cũng có tư chất của một tiểu thư mà!Bà ngoại Hạnh Hân trừng mắt: "Bà