Lớp bụi tan đi, để lộ ra những thứ đã rơi ra khỏi bức tượng điêu khắc.Một bàn tay bằng xương...Lòng bàn tay đang ở tư thế cầm nắm, bên trong có một gói đồ được gói lại bằng giấy thủ công.Tô Tử Lâm ngay lập tức ôm Tô Bảo và che mắt bé lại.Tô Dĩnh Nhạc mở miệng, đứng dưới ánh mặt trời nhưng lại cảm thấy ớn lạnh.“Anh hai, trước đem Tô Bảo đưa trở về đi.” Tô Dĩnh Nhạc nói.Tô Bảo: "Con không trở về..."Lời còn chưa dứt, Tô Tử Lâm đã ôm bé đứng dậy, bước nhanh trở về."Tô Bảo, ngoan, nơi này không phải chỗ cho trẻ con nên ở.
Con về nhà chơi với bà ngoại đi, để Cậu hai và Cậu năm lo liệu.""Nhớ kỹ, vừa rồi là Cậu năm đập phá tượng, hắn giới thiệu búa cho con, nhưng là do quá kích động, không cẩn thận đem tượng điêu khắc đập ra một cái lỗ lớn."Tô Bảo nghi hoặc: "Tại sao ạ? Chú cảnh sát cũng không phải người xấu, tại sao lại nói dối cảnh sát?"Tô Tử Lâm ngẩn ra một lúc, nhỏ giọng nói: "Con cứ làm như vừa rồi Cậu hai nói."Tô Bảo nằm trên vai Tô Tử Lâm nói: "Vâng, được rồi!"Tô Tử Lâm vội vàng rời đi sau khi đưa Tô Bảo về nhà.Tô lão phu nhân vội vàng sai người làm đồ ăn cho Tô Bảo, Tô Bảo ngồi thẳng ở trên sô pha thấp giọng hỏi:"Sư phụ, tại sao lừa gạt cảnh sát? Cảnh sát cũng không phải người xấu a!"Kỷ Trường ngồi xếp bằng, lật giở thứ gì đó trong tay.Hắn thản nhiên nói: "Chú cảnh sát không phải người xấu, nhưng cũng không loại trừ sẽ có người xấu phát hiện, con thử nghĩ xem, nếu người khác biết thực lực của con, đem con xẻ thịt ra nghiên cứu thì sao? "Tô Bảo lập tức đứng thẳng thân thể, liên tục vung tay: "Con không muốn bị xẻ thịt đâu!"Tại sao lại xẻ thịt bé, thực sự có kẻ xấu ăn thịt trẻ em sao?Bà Tô vừa lúc mang những quả táo đã gọt vỏ đến, nhưng lại nghe Tô Bảo bảo bà đừng cắt chúng ra?Hả? Rồi bà cười nói: "Được rồi, không cắt miếng, ăn nguyên đi!"Tô Bảo: "..."Mãi cho đến khi bà Tô đưa táo, bé mới biết rằng bà đang nói về táo...Nhìn thấy bộ dáng bối rối của tiểu nha đầu, Kỷ Trường không khỏi cong môi.Hắn giơ tay và chộp lấy con ma nữ ra khỏi hồ lô linh hồn.“Tay ngươi tại sao lại ở đó?” Kỷ Trường nhìn tay nữ quỷ hỏi.Là một con ma, cô ấy phải có tay.Sự không hoàn hảo chỉ có thể được nhìn thấy khi tình trạng chết chóc bi thảm được tiết lộ, vì vậy Kỷ Trường trước đây mới không để ý đến.Sau khi chết, cơ thể phải toàn vẹn thì mới có linh hồn nguyên vẹn, mới đầu thai tốt, cho nên người xưa rất coi trọng chuyện “chết phải còn nguyên vẹn”.Nữ quỷ than thở: "Ta ngày đó bị đè chết, tay đều gãy, trên tay còn đang cầm tiền a..."Khi chết, ma nữ vẫn còn đang nghĩ đến tiền nên tiêu như thế nào a."Chính là bởi vì ta không có bàn tay này, mới không nguyện đầu thai, năm năm qua ta trôi nổi bồng bềnh, chỉ muốn thu hồi tay."Kỷ Trường lật xem một quyển sổ, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi không biết túi muối kia căn bản không phải là muối sao?"Ma nữ im lặng.Kỷ Trường chế nhạo: “Cô biết đó là xấu, nhưng cô vì tiền mà đánh mất đi lương tâm.
Thiện và ác trên đời cuối cùng sẽ được đền đáp."Hắn không biết bàn tay của ma nữ đã đặt vào bên trong bức tượng điêu khắc như thế nào.Nhưng bây giờ cảnh sát đã tìm ra bàn tay đó, chỉ cần có thể trích xuất dấu vân tay của Vệ Uyển trên giấy dầu bọc tiền, thì Vệ Uyển sẽ xong đời.Ở một bên, Tô Bảo đang ăn táo một cách say sưa.Bé cắn một miếng rồi đưa cho Tiểu Ngũ.Tiểu Ngũ cũng vui vẻ ăn.Tô Bảo cười khúc khích như đang thi xem một người một chim ai ăn nhanh hơn vậy, cuối cùng táo cũng hết sạch, bà Tô hớn hở nói: “Mợ và bà làm mãng cầu hoa dâm bụt, bà đi lấy cho con!”Tô Bảo cười, ngoan ngoãn nói: "Cám ơn bà ngoại!"Trong phòng khách không có người lớn, Tô Bảo đột nhiên nghiêng đầu, nhét lõi táo vào trong miệng Tiểu Ngũ."Cho ngươi cái mông lớn!"Tiểu Ngũ lắc đầu, ném lõi quả táo xuống đất và kêu éc éc: "Thối quá!