Kỷ Trường cười lạnh một tiếng, không nói nên lời hỏi: "Con thật sự chờ ở nơi đó sao?"Tô Bảo gật đầu: "Ân."Bé đứng đó trên nền gạch vuông, rất ngoan ngoãn, không hề chạy nhảy lung tung.Nhưng ba cuối cùng vẫn quên mất bé ...Tô Bảo nói đến đây, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần thu lại, nhẹ giọng hỏi: "Ba muốn bỏ Tô Bảo đi đúng không?"Thực ra, bé biết khi ba quay lưng bỏ đi mà không quay đầu lại, bé biết mình hình như bị bỏ rơi rồi.Ba không muốn bé nữa.Bé đứng đó rất lâu, xung quanh có rất nhiều người, nhưng bé hoàn toàn không biết đi đâu.Kỷ Trường im lặng một lúc.A ...!Thật là một đứa nhỏ ngốc."Sau này nếu người khác không muốn con, con cũng không cần hắn, biết không? Cặp sách nhỏ, con nhớ kỹ, người bỏ rơi con tuyệt đối không đáng được tha thứ, hắn càng không đáng để con đau lòng."Tô Bảo nửa hiểu nửa không gật gật đầu, rất nhanh trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một nụ cười.Khuôn mặt trẻ thơ giống như bầu trời tháng sáu, nói thay đổi là thay đổi.Hoặc có lẽ Tô Bảo đã trở nên mạnh mẽ hơn trước, có tám người cậu và ông bà yêu thương bé, nên không màng đến nỗi đau trước đây nữa."Sư phụ, vậy bây giờ người dạy cho Tô Bảo trung y đi! Tô Bảo biết trung y, trung y sẽ không bị bắt, còn có thể lên TV."Kỷ Trường không khỏi che mặt, có thể nói mà không nhắc đến bị bắt hay không?“TV gì cơ?” Hắn hỏi bâng quơ.Tô Bảo lập tức bắt chước quảng cáo trên TV và nói lại:“Nhà tôi ba đời trị đau lưng, mỏi gáy….”"Sau khi cân nhắc cẩn thận, tôi đã đưa ra quyết định chống lại tổ tiên của mình và tặng miễn phí công thức bí mật do tổ tiên truyền lại...""Ta là Thần Y Nữ Vương, cháu trai và chắt của một bác sĩ nổi tiếng.
Ta có một công thức bí mật được tổ tiên truyền lại, có thể chữa khỏi mọi bệnh tật, và mọi bệnh tật trong cơ thể ta đều có thể chữa khỏi!""Thuốc này của ta chữa được nhức đầu, đau răng, đau thắt lưng, đau chân, trẻ em ăn không tiêu, tiêu chảy, bỏ ăn, người già ho đờm, ho khò khè, người trẻ thận hư, mọi thứ đều dùng được!"Kỷ Trường: "..."Tô Bảo hỏi: "Không phải rất lợi hại sao? Trên TV! Đúng rồi, sư phụ, không nhấc là có ý gì?"Khóe miệng Kỷ Trường giật một cái, lấp lửng nói: “Không nhấc thì nhấc tạ cũng không nhấc nổi.” (?????không hiểu lắm)Tô Bảo sửng sốt.Cô hiểu, đó là Thế vận hội Olympic được phát trên TV, khối sắt lớn do các vận động viên nâng lên phải không?"Thật là lợi hại!" Tô Bảo chờ mong.Lần này, không chỉ khóe miệng Kỷ Trường giật giật, mà mí mắt cũng giật giật.Nhóc không hiểu gì cả, nhóc chỉ đang khao khát điều gì đó một cách mù quáng.Hắn không nói nên lời: "Thật là quỷ a, con có biết những người kia về sau đều bị bắt sao?"Tô Bảo sửng sốt.Ah?Học cái này cũng bị bắt sao?Đồ của sư phụ chẳng có cái gì đứng đắn cả, học cái gì cũng bị bắt?Nhưng vì bà ngoại ...!bé đành liều vậy!Nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt non nớt của Tô Bảo, Kỷ Trường không cần nghĩ cũng biết bé đang nghĩ gì.Hắn từ bỏ việc giải thích."Y học Trung Quốc là y học cổ truyền của nước ta..." Kỷ Trường bắt đầu dạy trực tiếp.Tô Bảo cẩn thận lắng nghe, và Kỷ Trường nói rất lâu.Nhưng khi hắn quay lại, thấy Tô Bảo đã ngủ thiếp đi rồi."Hô...!hô..."Kỷ Trường: "..."Hắn đã dạy và học một mình.Tô lão phu nhân ngồi cách Tô Bảo không xa, vui vẻ nhìn phong cảnh, sau đó nhìn Tô Bảo.Nhìn thấy cục sữa nhỏ và con vẹt lẩm bẩm một lúc lâu rồi tự ngủ thiếp đi.Lòng bà không khỏi mềm nhũn, thầm nhủ gọi người đi qua bế Tô Bảo trở về lều trại.Tô Dịch Thần nhẹ nhàng đi tới, không thể tin hỏi: "Ngủ rồi?"Cục sữa nhỏ này thật thú vị a, vừa mới thấy còn chạy nhảy hào hứng, nháy mắt liền lăn ra ngủ rồi.Bà Tô cười nói: “Có lẽ vừa rồi chạy loanh quanh cũng mệt rồi.”Ở phía bên kia, Hạnh Hân đang ăn thịt nướng với ba mình là Tô Tử Lâm.Cô nhìn chằm chằm cánh gà nướng một lúc lâu, Tô Tử Hi chơi game một lúc mới ngẩng đầu lên, giễu cợt nói: "Em còn ăn! Anh đã đánh năm ván, em vẫn còn ăn."Hạnh Hân hừ một tiếng: "Ai cần anh quản!"Cánh gà nướng vừa làm xong, Hạnh Hân lập tức đi qua.Tô Tử Lâm cau mày: "Không nên ăn nhiều."Hạnh Hân vặn vẹo đầu: "Con không muốn!"Vừa quay đầu liền nhìn