“A Trạch, không giới thiệu một chút sao?”
Tô Tiểu Đại nhìn bọn họ một lượt. Mà ông chú này, ngoại hình cũng thực
không tồi, Lạc Vũ Minh và ông ta vài phần giống nhau như đúc. Người đàn
bà ôm tay ông ta hẳn là vợ, nếu như cô đoán không sai, bọn họ là người
của nhà họ Lạc, còn ông ta, là người cha mà Lăng Duy Trạch không bao giờ thừa nhận.
À, đáng nhắc tới chính là, bên cạnh ông chú kia còn
có một người, vẻ ngoài tinh xảo, gương mặt lạnh lùng khiến Tô Tiểu Đại
nhớ đến một nhân vật trong Anime. Rốt cuộc hắn là ai thế nhỉ?
Khụ, cô nghĩ xa quá rồi, bây giờ trước hết phải ứng phó với đám người này
rồi hẵng tính. Cô nhìn Lăng Duy Trạch, vui buồn không biểu lộ ra, càng
khiến cô chẳng biết anh đang nghĩ gì. Nhưng đối với ông chú, Lăng Duy
Trạch không khinh thường làm ngơ như cư xử với Lạc Vũ Minh. Anh trầm mặc vài giây, sau đó điềm nhiên mở miệng: “Ông Lạc, tôi nghĩ chúng ta không có thân thiết đến mức ông đủ tư cách gọi thẳng tên của tôi!”
Lời vừa nói ra, mọi người ai cũng sửng sốt, trừ Lạc Triết. Nhưng không đợi
ông ta trả lời, người đàn bà bên cạnh cười thâm sâu, trong mắt chẳng rõ
là ghen tỵ hay chán ghét.
“Ông à, tôi còn tưởng đứa bé này được
nuôi dạy đàng hoàng, không ngờ thấy ba mình còn gọi là ông Lạc, thật
đáng buồn cười làm sao!”
Thanh âm Đỗ Như Mai có phần chói tai,
đâm thủng màng nhĩ Tô Tiểu Đại. Dám mắng chồng cô à? Ranh giới hiền lành cuối cùng cũng bị chạm, khi Lăng Duy Trạch chưa đáp, cô đã xen ngang.
“Nói bọn tôi không được nuôi dạy, chắc bà được nuôi dạy đàng hoàng hả? Tôi
nghe người khác nói năm đó bà là kẻ thứ ba đi phá hoại hạnh phúc gia
đình ông Lạc đó!”
Dứt lời, Tô Tiểu Đại cũng có phần giật mình.
Thì ra cô cũng có thể cay nghiệt như vậy, nhưng cô không để tâm, ai bảo
dám động đến chồng cô làm gì. Dù sao cũng không ít kẻ biết sự tình, tuy
rằng Đỗ Như Mai quen Lạc Triết trước Lăng Tô Mạn, nhưng Lăng Tô Mạn và
ông ta vẫn còn trên danh nghĩa vợ chồng hợp pháp, bà ta nhảy vào như vậy quả thật là chuyện không đàng hoàng. Nỗi đau bị xát muối, nét mặt Đỗ
Như Mai sa sầm, bà ta nghẹn họng nói: “Mày còn nhỏ mà dám…”
Bà ta chưa kịp chửi bới, Lạc Triết liền lớn tiếng cắt ngang: “Như Mai!”
Nếu không phải bà ta ở cạnh Lạc Triết lâu như vậy, ông ta đã sớm tống cổ bà ta cho khuất mắt rồi. Con đàn bà học hằn, chợ búa, chẳng coi ông ta ra
gì.
Từ nhỏ được dạy bảo lễ nghi khiến Lăng Duy Trạch trong trường hợp này không đi cải vã với bọn đàn bà rách việc, nhưng nhìn vợ mình vì mình mà ra mặt, lòng anh bất giác rối tinh rối mù. Anh nhẹ ôm lấy eo
cô, phong thái vô cùng kiêu ngạo: “Em yêu, chớ vô lễ.”
Nghe thì
giống như lời răn dạy, nhưng giọng nói Lăng Duy Trạch ôn hòa, thậm chí
không có chút trách cứ. Tô Tiểu Đại vốn không phải là kẻ đanh đá chua
ngoa, ai bảo động tới chồng cô thì sao nhịn được chứ?!
Cô kéo kéo tay Lăng Duy Trạch, cười nói: “Chồng ơi, em khát nước.” Cô không muốn
đứng ở đây, không muốn trông thấy bản mặt của đám người ấy, cô biết nhất định anh cũng vậy, cho nên muốn cùng anh bỏ đi.
Lăng Duy Trạch gật đầu: “Ngại quá, đi trước.”
Lạc Triết thấy bọn họ không có ý nấn ná, bèn trầm mặc giây lát, sau đó mở miệng: “A Trạch, hôm nào chúng ta lại gặp nhau.”
Lăng Duy Trạch chẳng thèm ừ một tiếng, mà chỉ dửng dưng nắm tay cô đưa đi trong ánh mắt của mọi người.
Trên ban công yên tĩnh, Tô Tiểu Đại vừa uống nước ép, vừa nhoài người trên
ban công, quan sát chồng mình. Tuy rằng anh nói không quan tâm, nhưng
thực sự anh sẽ không quan tâm sao?
“Anh ổn chứ?”
“Không
sao, anh chỉ là nhớ tới ông ngoại.” Lạc Triết thì chẳng đáng, nhưng ông
ngoại bị
lão ta hại chết, đây mới là điều anh canh cánh trong lòng.
Tô Tiểu Đại đặt thức uống sang một bên, nhẹ nhàng ôm lấy hông anh, vùi mặt vào lòng anh, thì thào nói: “Anh, xin anh đừng khổ sở.”
Cô chẳng làm được gì giúp Lăng Duy Trạch, chỉ biết an ủi anh như vậy. Cô muốn anh hiểu dù sao chăng nữa cô cũng luôn ở cạnh anh.
Khẽ vuốt ve bờ lưng mịn màng, tim của anh dần dần bình ổn lại.
“Anh không thể bỏ qua cho chúng nó.”
Thù hận không tốt, tuy nhiên, loại người ấy càng nhởn nhơ thì anh càng nung nấu ý định báo thù. Tô Tiểu Đại không rõ Lăng Duy Trạch sẽ làm gì,
nhưng cô vẫn sẽ ủng hộ: “Anh muốn gì thì làm nấy, và chớ gây hại đến bản thân. Em còn chờ anh nuôi suốt đời đó, nhớ chưa?”
Những lời ngây ngô của cô luôn khiến Lăng Duy Trạch an lòng. Anh vòng tay ôm chặt lấy
cô: “Yên tâm, sẽ không có việc gì đâu.” Anh không manh động, bởi lẽ lúc
này anh đã có vợ, có gia đình, tương lai sẽ có đứa con, cho nên anh sẽ
thận trọng. Chờ mọi thứ giải quyết ổn thỏa, anh liền cùng cô sống vui vẻ qua ngày, phát triển kinh tế, để vợ và con hạnh phúc cả đời. Sẽ sớm
thôi, kết thúc tất cả, lúc ấy anh sẽ toàn tâm toàn ý dành yêu thương
trọn vẹn cho cô.
Sau bữa tiệc chết giẫm, Tô Tiểu Đại bài trừ cả nhà họ Lạc, đặc biệt là con mụ vợ đanh đá của ông ta.
Không biết có phải do sức ảnh hưởng của diễn đàn kinh tế hay không mà gần đây ông lớn so với trước kia càng bận tối mắt tối mũi. Thân làm heo con,
chỉ ăn rồi ngủ, Tô Tiểu Đại đành ở nhà một mình chờ chồng về. Cũng may
là mẹ chồng từ nước ngoài trở lại, hẹn con dâu cùng đi dạo phố.
Lăng Tô Mạn là họa sĩ. Tuy không nổi tiếng như cồn, nhưng rất được nhiều
người biết đến. Bà thường làm việc cho phòng tranh triển lãm ở Pháp. Hai mẹ con gặp nhau, ôm hôn, hỏi thăm đủ điều.
“A Trạch có tốt với con không?” Bà hỏi.
Nhất tới chồng yêu dấu, Tô Tiểu Đại đương nhiên gật đầu liên tục, “anh ấy tốt với con lắm. Nhưng mà gần đây hơi bận rộn.”
Lăng Tô Mạn đương nhiên biết con trai mình bận rộn vì cái gì: “Tiểu Đại, uất ức cho con rồi.”
Tô Tiểu Đại nghe xong liền lắc đầu: “Con chỉ sợ anh ấy ngã bệnh thôi.”
Lăng Tô Mạn mỉm cười an ủi: “Không sao, A Trạch tự biết chừng mực.” A Trạch
lựa chọn con bé này quả không sai, tuy rằng chẳng xinh đẹp, chẳng giỏi
giang, nhưng thương chồng, lo cho chồng đã là chuyện tốt.
Rốt cuộc, mẹ chồng nàng dâu tìm một nhà hàng để ăn trưa. Vừa xuống xe ghé vào trong, lại đụng phải một người không ngờ tới.
Tô Tiểu Đại định thần nhìn lại, đây không phải là kẻ ngày đó theo Lạc
Triết bên cạnh ư? Đàn ông mặt lạnh như tiền, so với Lăng Duy Trạch cũng
điển trai ngang ngửa. Chỉ là quá lạnh lùng đi! Nhưng anh ta đứng trước
mặt bọn họ làm gì, nào có quen biết nhau đâu?
Tô Tiểu Đại nghi ngờ nhìn hắn, nhưng chỉ thấy hăn cúi người lễ phép: “Bà Lăng, chủ tịch chúng tôi cho mời bà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com