Hôm đó, Lăng Duy Trạch dỗ Tô Tiểu Đại ăn một chút cơm lót dạ, rồi lại dịu
dàng ở bên cạnh cô cho đến khi cô ngủ thiếp đi lần nữa, lúc bấy giờ anh
mới lập tức ngồi máy bay trở lại thành phố Y. Không biết có phải bị đứa
bé giày vò hay không mà Tô Tiểu Đại thể chất gặp phải nhiều vấn đề trở
ngại, mới mang thai hơn một tháng mà cô đã nôn nghén, khẩu vị cũng tệ
đi, vui buồn thất thường, ăn không ngon, ngủ không ngon, chồng thì không ở bên cạnh, mỗi lần nhắc tới chỉ thấy bao nhiêu là thảm hại!
Nhìn bộ dáng của cô, Lăng Tô Mạn thay cô xin nghỉ việc, dù thế nào thì nhà
họ Lăng cũng dư sức nuôi cô con dâu này. Sau hai tháng trời, đại đa số
Lăng Duy Trạch hầu hết trú tại thành phố Y, thỉnh thoảng vội vàng trở về nhà một chuyến, hai vợ chồng gặp mặt cũng chẳng có cơ hội nói chuyện
nhiều, chỉ vài bữa anh lại tiếp tục đi thành phố Y.
Tuy không có
chồng nhưng cũng có mẹ chồng ở đây, bằng không Tô Tiểu Đại cảm thấy mình rất thảm. Mẹ chồng đặc biệt mời chuyên gia khoa sản kinh nghiệm phong
phú đến chăm sóc cô. Tô Tiểu Đại giống như bao người khác, thường xuyên
bị ốm nghén, ăn bao nhiêu cũng nôn ra, cho nên cơ thể cũng theo đó gầy
đi.
“Tiểu Đại, uống ít súp đi con.”
Tô Tiểu Đại ôm gối co
người trên salon, trong tay cầm remote chuyển kênh liên tục, nhìn mẹ
chồng bưng súp thơm ngon đến, trông thì thích đấy nhưng vẫn không ăn
nổi: “Mẹ ơi, con có thể không ăn được không?”
Lăng Tô Mạn bưng súp dụ dỗ nàng dâu nhỏ: “Uống vài hớp cũng được mà, không cần ăn hết đâu.”
Thấy mẹ chồng ôn hòa cư xử, mặc dù dạ dày chua loét nhưng Tô Tiểu Đại vẫn cố mỉm cười đón lấy: “Mẹ để con tự uống ạ.”
Con dâu chịu uống, Lăng Tô Mạn mừng rỡ tươi cười, đưa tay vuốt ve gò má cô: “Có ngon không?”
Dù là muốn nôn ra, nhưng cô hiểu tâm ý của mẹ cũng cố gắng nuốt xuống, nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Ngon lắm mẹ ạ. Mà… anh Trạch bao giờ mới trở
lại?”
Cô thực sự rất nhớ anh!
“Chóng thôi, nhiệm vụ chính của con là dưỡng thai cho tốt, nó sẽ về nhanh thôi mà!”
Tô Tiểu Đại nhoẻn miệng cười: “Thật hở mẹ?”
Lăng Tô Mạn ừm một tiếng: “Mẹ không lừa con đâu!”
Đột nhiên, trên TV phát tin tức, dâu cả nhà họ Lạc muốn ly hôn, đang thu
hút rất nhiều phóng viên, ký giả. Ở trên lễ ký giả, Linda khóc đến nghẹn ngào, bộ dáng thoạt trông vô cùng dằn xé. Chỉ là tại sao ngồi bên cạnh
cô ta, lại là Lăng Duy Trạch?
Gương mặt Tô Tiểu Đại trắng bệch nhìn mẹ chồng: “Kìa, mẹ…”
Lăng Tô Mạn vội trấn an: “Đã bảo con phải tin tưởng nó mà, nhớ chưa?”
Trên màn hình, ký giả hội sắp đến hồi kết, lúc Tô Tiểu Đại chuyển bị chuyển
kênh thì đột nhiên có một phóng viên khác bước lên, lần này đối tượng là Lăng Duy Trạch.
“Xin hỏi ngài Lăng, ngài và cô Lâm có quan hệ thế nào, vì sao vì cô Lâm mà ngài trợ giúp việc ly hôn ạ?”
Lăng Duy Trạch tầm mắt hạ xuống, sau đó thản nhiên đáp: “Chúng tôi là bạn bè, thế thôi.”
Nhưng câu trả lời này hiển nhiên không làm thỏa lòng phóng viên, anh ta định
hỏi tiếp, tuy vậy Linda đã chủ động khoát lấy cánh tay Lăng Duy Trạch,
mỉm cười quyến rũ: “Mọi người đừng hỏi nữa, tổng giám đốc Lăng và tôi
từng yêu nhau bảy năm, cám ơn mọi người đã đến dự.”
Tâm trạng Tô
Tiểu Đại chùn xuống, bảy
năm, đúng là bảy năm có thật. Mặc dù cô tin
tưởng anh, nhưng cô lại không cách nào thôi sợ hãi, thôi nghĩ đến nó.
Báo chí rầm rộ đưa tin, tuy chẳng muốn xem, mà các tin tức cứ liên tục
ùn ùn kéo tới thực khiến cô mệt mỏi.
Khi Dương Trừng Trừng tìm
cô, là lúc cô đang xem thời sự trên TV, tựa đề màu nâu đỏ đập thẳng vào
mắt, cái gì mà Kim Đồng – Ngọc Nữ, nối lại tiền duyên?
Dương Trừng Trừng đem ấn tắt TV, còn cau mày nói: “Hóng mấy thứ vớ vẩn này làm gì?”
“Ừm… đang chán nên xem bừa thôi.”
Dương Trừng Trừng thở dài, ngồi xuống cạnh cô: “Chớ tin những thứ kia!” Nhà
họ Lăng và nhà họ Lạc đang chiến tranh ngầm, nhà họ Dương mặc dù tránh
được, nhưng nhà họ Đào thì vẫn bị cuốn vào, ai bảo chỉ có Tô Tiểu Đại
chịu cảnh vườn không nhà trống, ngay cả Dương Trừng Trừng cũng chẳng khá khẩm là bao.
“Không có gì đâu, Đào Dục cũng ở cạnh chồng cậu mà.”
“Mình chỉ là rất nhớ anh ấy.”
Chuyện thành ra như vậy, Tô Tiểu Đại lại đang mang thai, tâm lý vui buồn thất
thường cho nên Dương Trừng Trừng cũng chẳng biết sao mà an ủi.
Buổi tối, Tô Tiểu Đại ăn ít cơm, sau đó trở về giường nghỉ ngơi. Nói là nghỉ ngơi chứ thật ra cô rất khó ngủ.
Hôm nay mẹ chồng có việc bận ra ngoài, buổi tối chỉ có y tá và bà bác ở
đây, toàn bộ không gian yên tĩnh càng làm cô thấy buồn bã. Không tự chủ
được, nước mắt rơi xuống.
Sao anh vẫn chưa về, em chờ anh đã lâu rất lâu…
Rạng sáng hai giờ, Lăng Duy Trạch xuống phi trường ở thành phố C, cùng trợ lý dặn dò một chút, sau đó liền vội vã trở về nhà.
Bấy giờ chắc mọi người đã say ngủ, Lăng Duy Trạch mở khóa rồi nhẹ nhàng đi
vào phòng của mình, đến khi trông thấy thân hình nho nhỏ vùi trong chăn, anh mới biết, hóa ra mình nhớ cô như vậy.
Anh đứng lặng nhìn cô nhắm chặt đôi mắt, ngủ yên tĩnh, nhưng hàng mi vẫn còn vương nước mắt
bất giác khiến cõi lòng anh quặn thắt. Anh rón rén cởi quần áo, trèo lên giường, cẩn thận ôm cô vào ngực. Nhẹ hôn lên má cô, anh thầm nói, xin
lỗi em.
Kể từ lúc mang thai cô thường dễ dàng tỉnh giấc, cho nên
lúc có ai đó ôm cô, cô cũng giật mình ngay. Hơi thở đàn ông quen thuộc
khiến cô biết kẻ đó là anh, thì ra cô còn đang mơ à? Anh làm sao về ngay lúc này được.
Lăng Duy Trạch càng ôm siết cô hơn.
Bị ôm chặt như vậy khiến Tô Tiểu Đại tỉnh hẳn, cô ngước mắt nhìn, câu hỏi có chút mông lung: “Duy Trạch?”
Lăng Duy Trạch vỗ về bờ vai nhỏ bé của cô, khẽ đáp: “Là anh đây.”
Anh, rốt cuộc cũng quay về…
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com