Bọn họ tạm trốn ở một căn nhà ngoại ô rách nát, Lạc Vũ Minh rất nhanh đã
trở lại, trong tay còn mang theo mấy túi thực phẩm và vật dụng hằng
ngày.
Tô Tiểu Đại cảm thấy khó chịu, tay chân cô đều bị trói đến
đỏ hoe, nhất là bụng cô luôn khẽ đau làm cho cô rất sợ. Nhưng cô không
dám nói với Linda, chỉ e chọc tức cô ta thì hậu quả càng thê thảm. Lúc
trông thấy hắn bước vào, mà Linda thì đang nhắm mắt nghỉ ngơi đằng kia,
cô liền thấp giọng thỉnh cầu hắn: “Lạc Vũ Minh, anh cởi trói cho tôi đã, tôi khó chịu lắm. Sức tôi như vậy thì sao đào thoát được, anh đừng lo.”
Lạc Vũ Minh ừ một tiếng, sau đó đánh thức Linda, bảo cô ta cởi trói cho Tô
Tiểu Đại. Mặc dù không muốn làm vậy nhưng bắt gặp vẻ mặt nhợt nhạt cùng
chân tay hằn vệt đỏ kia, Linda vẫn sợ nếu tiếp tục trói nhỡ Tô Tiểu Đại
xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước khi sang Mỹ thì… vẫn là nên đồng ý cởi
trói còn hơn.
“Cô tốt nhất ngoan ngoãn một chút, bằng không cô và cái thai trong bụng cô không yên đâu!”
Tô Tiểu Đại vội vã cam đoan: “Tôi biết rồi.”
Tuy rằng tình huống hiện tại rất tệ, tay chân đều đau, mồ hôi lạnh đổ trên
trán, mặt cắt không còn giọt máu nhưng cô vẫn trấn an mình phải thật
kiên cường. Lạc Vũ Minh giúp cô đứng dậy, sau đó đưa bánh cho cô: “Ăn
chút gì đi.”
Tô Tiểu Đại lắc đầu mệt mỏi: “Các người ăn đi, tôi chưa đói.”
Cô không muốn ăn, Lạc Vũ Minh cũng không miễn cưỡng. Hắn ngồi ở bên giường nhìn cô: “Hôm nay tôi vừa gọi điện cho Lăng Duy Trạch.”
Nghe đến tên anh, ánh mắt Tô Tiểu Đại đột nhiên lóe sáng. Nhưng vừa trông thấy
sắc mặt lạnh băng của Linda thì Tô Tiểu Đại cúi đầu: “Ừ, vậy hả?”
Tô Tiểu Đại càng bình tĩnh, Lạc Vũ Minh càng thêm bất an và áy náy. Hắn
nói: “Lăng Duy Trạch muốn nói chuyện với cô, tôi đã chấp thuận yêu cầu
này.”
Được nghe giọng anh? Thật nằm mơ cô cũng không dám nghĩ
đến. Mà Linda thì đã có chút tức giận: “Sao anh dám đồng ý chứ? Nhỡ bị
định vị thì làm sao đây?!”
“Cô câm miệng con mẹ nó đi!” Lạc Vũ
Minh chửi thề một tiếng. Đây là giao dịch của hắn, và Linda thì chẳng là cái thá gì để hắn phải quan tâm hay làm theo cả. Nếu bây giờ không phải nàng ta còn lợi dụng được thì hắn đã tống cổ khỏi đây rồi.
Linda thấy hắn hung hãn với mình nên cũng đành nén nhục xuống nước: “Hừ, anh
tốt nhất là cẩn thận đấy, nói chuyện đúng một phút rồi ngắt máy, bằng
không thì tiêu đời!”
Lạc Vũ Minh nghe xong cười mỉa, hắn vốn đã
tiêu đời từ lâu. Ba bị tống vào tù, mẹ hắn – Đỗ Như Mai thì bỏ trốn, Lạc thị tan tành sụp đổ, hắn vốn tiêu rồi, nếu không phải vì cứu ba hắn thì hắn cũng không làm những chuyện thế này. Kỳ thực Lạc Vũ Minh vốn không
tin luật nhân quả, cái gì báo ứng, cái gì vay trả, mà giờ mọi thứ lại
đúng như vậy! Hắn hận Lăng Duy Trạch, với ghen tỵ, căm thù. Ghen tỵ vì
anh sinh ra đã là đại thiếu gia thân thế hiển hách, không giống hắn bị
che giấu suốt hai mươi mấy năm phải gọi ba mình là chú. Từ nhỏ hắn bị
người đời miệt thị, rằng hắn là đứa mồ côi cha, con hoang bị bỏ rơi. Hắn rất muốn nói mình có ba nhưng không thể.
Cho đến lúc này, khi ba hắn vào vòng lao lý, hắn
mới nhận ra, thù hận kia chẳng là gì so với việc
bảo vệ cho Lạc Triết một mạng an toàn!
--
Ánh nắng buổi
sáng có chút chói mắt, Tô Tiểu Đại ngủ chập chờn nên tỉnh giấc, ăn ở tạm bợ bên ngoài khiến Linda cùng Lạc Vũ Minh cũng tỉnh giấc theo.
Tô Tiểu Đại yêu cầu đi vệ sinh, Linda bước theo giám sát. Sau đó, cô ra
ngồi ở cạnh giường, lại bị Lạc Vũ Minh nhẹ đẩy đứng lên: “Tôi muốn gọi
cho Lăng Duy Trạch, để cô nói vài câu với hắn.”
Tô Tiểu Đại nhẹ đáp lời: “Vâng.”
Lăng Duy Trạch cả đêm không ngủ. Tối hôm qua Lạc Vũ Minh gọi điện đã tra ra
chỗ rồi nhưng nơi đó không có tung tích, cảnh sát theo chân cũng chẳng
được do thành phố C quá lớn. Nhưng họ cũng đã phối người tập trung sân
bay, nhà ga, bến xe, những địa điểm di chuyển cần thiết, chỉ là chưa
biết vị trí chính xác mà thôi.
Khi tiếng chuông điện thoại vang
lên, Lăng Duy Trạch đang ngủ gật cũng vội choàng tỉnh giấc. Đào Dục đem
di động đưa cho anh, phía cảnh sát cũng tỉnh táo bật dậy.
“Lăng Duy Trạch.”
“Còn tao là Minh.”
“Tao biết, vợ tao đâu?”
Lạc Vũ Minh đưa điện thoại cho Tô Tiểu Đại, chỉ nghe thấy anh nói: “Anh đây, Tiểu Đại.”
Tô Tiểu Đại run rây đáp lời: “Vâng… em, em đây.”
Thanh âm của cô có chút khản đặc yếu ớt khiến Lăng Duy Trạch đau lòng, anh cố gắng kiềm chế cảm xúc, bình tỉnh hỏi: “Em vẫn tốt chứ?”
“Em… em tốt lắm, không có việc gì.” Cô vui vẻ đáp lại, dù nước mắt đã tuôn rơi.
“Ngoan, đừng khóc, chờ anh đón em về. Hiểu chưa?”
Tô Tiểu Đại đưa tay che miệng, nói trong tiếng nấc: “Vậy anh nhanh một chút… em muốn về nhà…”
Lăng Duy Trạch vừa định nói thêm thì Lạc Vũ Minh đã lạnh lùng cắt ngang cuộc thoại, hắn lạnh lùng hỏi: “Mày nghe được là vợ mày còn sống thì cũng
biết nên làm gì rồi chứ?”
Đôi mắt Lăng Duy Trạch dần dần tối lại: “Được. Sẽ có tin mới vào ngày mai. Mày nhớ cho kỹ, tao có thể cứu ông
ta một lần, cũng có thể đẩy ông ta vào khám một lần, cho nên đúng kỳ hạn phải đem vợ tao giao trả an toàn, bằng không, ông ta đừng mong sống
sót. Hiểu chưa?”
Lạc Vũ Minh trầm mặc vài giây, sau đó gật đầu: “Được.” Dứt lời liền ngắt máy, thời lượng cuộc gọi chưa tới một phút.
Hình Dương có chút lo lắng hỏi anh: “Anh Lăng định làm thế nào?”
Lăng Duy Trạch cười rét lạnh: “Liên hệ truyền thông và cảnh sát thành phố Y cho tôi.”
Anh từng nói qua, nếu Lạc Vũ Minh biết thân biết phận, anh sẽ tha cho cái
mạng rẻ rách của hắn. Nhưng một khi đã dám bắt cóc vợ anh, thì đây là tự tìm đường chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com