Mạc Nhất bận bịu nhóm củi lửa, loay hoay một hồi mới ngẩng đầu lên, gương mặt vụng về dầu mỡ, trông có vẻ buồn cười cực kỳ, hắn xách lên hai cái đùi thỏ đưa cho hai đứa nhỏ, rồi sau đó xé thịt nạt để vào một cái bát sứ cho Mạc Túc, cẩn thận nói:
“Chủ tử mời dùng, cẩn thận kẻo nóng!”
Mạc Túc nhận lấy bát sứ, gật đầu đáp lại:
“Vất vả rồi! Ngươi cũng ăn đi!”
“Cảm ơn A Nhất thúc thúc, đùi thỏ thơm quá à!” Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng một bên ăn, một bên cũng không quên ngẩng đầu lên, nịnh nọt cảm ơn.
Mạc Nhất tâm hoa nộ phóng, nhịn không được hàm hậu nở nụ cười, tay chân có hơi lúng túng. Bởi vì lực sát thương qua nụ cười của hai đứa nhỏ quá lớn. Hắn run rẩy cầm móng thỏ rồi cười ngây ngô.
Thật ra Mạc Nhất năm nay cũng đã có hơn mấy trăm tuổi, chỉ là tinh tế dòng chảy quá mức khác biệt với nơi này, hơn nữa hắn có tu vi trong người, nhìn lên cũng chỉ cỡ chừng hai mấy ba mươi tuổi, cười lên một cái, cũng có một loại đại thúc phong phạm.
“Oa!” Mạc Du Hồng bắt đầu phạm hoa si, nhìn Mạc Nhất mắt mạo hồng tâm, cũng không biết là bởi vì hắn hay là bởi vì hương vị của thịt thỏ.
“Muội muội... muội muội... nước miếng sắp chảy xuống rồi kìa, tém tém lại!” Mạc Vân Long nghiêm túc nhắc nhở.
Mạc Du Hồng ngơ ngác, đưa tay quệt quệt, thấy không có cái gì mới nhận ra mình bị trêu đùa, vì thế trừng mắt, hai hàng lông mi như muốn xuất thủy tới:
“Ca ca, ngươi lại chọc ta!”
Mạc Vân Long không có hảo ý, ôm bụng cười trộm.
Mạc Nhất nín cười tới nội thương, tay cầm thịt thỏ không ngừng run rẩy.
Đông Phương Hạo Hiên cũng nhếch môi, tâm trạng rất tốt, vui vẻ vì sự ngây ngô và vô tư của hai đứa trẻ.
Bất chợt hắn nhìn sang Mạc Túc, sau đó ngây ngẩn cả người. Nữ tử ánh mắt nhu hòa, trong mắt như chứa cả bầu trời, bên môi kéo một cái nhạt nhẽo đường cong, lại phong hoa tuyệt đại.
Chỉ là, nụ cười này như phù dung sớm nở tối tàn, đợi khi hắn nhìn lại, nàng đã trở về biểu cảm như bình thường.
Lãnh đạm, xa cách người ngàn dặm.
Đông Phương Hạo Hiên trong lòng không khổi có chút mất mát, giống như chỉ có đối với người quan tâm, nàng mới có thể lộ ra một mặt như thế...
Cũng không biết nàng người như vậy, ai mới có thể chân chính đi vào trong lòng nàng.
Hai đứa nhỏ ăn được một nửa, Mạc Du Hồng bèn giơ ngón tay cái cho Mạc Nhất, híp mắt nói với vẻ say mê:
“Chỉ có A Nhất thúc thúc là hiểu khẩu vị của Tiểu Hồng nhất thôi. Cảm ơn thúc thúc nha!”
Mạc Nhất liên tục được khen, nếu lúc này có cái đuôi, hắn khẳng định đã vung vẩy đến tận trời. Oa ô! Tiểu tiên nữ khen hắn...
Đột nhiên, hắn đánh một cái rùng mình, bởi vì hắn dường như cảm nhận được một tầm mắt khủng bố như điện..
Mạc Nhất không dám cười nữa, nơm nớp lo sợ chuyên tâm cạp móng thỏ, mồ hôi chảy ròng ròng.
Tướng quân một khi ghen lên, thật là đáng sợ!
Hắn dường như có thể tưởng tượng ra, chính mình bị một trăm lẻ một cách tử hình.
Ngươi thử tưởng tượng một người đại hán mặc quần đùi, ngồi xổm đáng thương, tay cầm móng thỏ đầy miệng dầu mỡ mà cạp sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Thực sự là cay đôi mắt!
Mạc Túc nhìn Mạc Nhất không có hình tượng gì ngồi cạp móng thỏ, trong lòng thập phần vô lực.
Kể từ khi đến thế giới này sau, Thiết Ưng Đội ba mươi sáu người đã hoàn toàn thả bay tự mình...
Ai có thể nghĩ đến, như vậy một người sẽ là đội trưởng Thiết Ưng đội từng sát phạt quyết đoán hoành hành tinh tế cơ chứ?
Mạc Túc ngồi ăn thịt thỏ, không ngừng lắc đầu cười trừ.
Nhưng mà như vậy cũng khá tốt, vô câu vô thúc, tiêu dao tự tại! Không giống như trước kia, kỷ luật nghiêm minh, thời thời khắc khắc chú ý hình tượng, thời thời khắc khắc chuẩn bị phó mặc sinh tử...
Hằng ngày uống dinh dưỡng tề nhạt nhẽo, ăn vội thức ăn khô đã quá hạn, nếm mật nằm gai chinh chiến ngoài bao la vũ trụ...
Cuộc sống như bây giờ, mới càng giống con người!
Tí tách! Tí tách!
Sau khi đã giải quyết xong mọi chuyện, từng người ai làm việc nấy. Đông Phương Hạo Hiên nhắm mắt dưỡng thần, không biết là ngủ thật hay ngủ giả, nhưng Tùng bá một bước cũng không rời canh chừng ở bên cạnh.
Mạc Túc ngồi xếp bằng ở đối diện, nhắm mắt tu luyện. Hai đứa nhỏ phân biệt nằm ở hai bên đùi nàng, nhắm mắt ngủ ngon lành.
Mạc Nhất ôm kiếm ngồi ở cửa động, cặp mắt sáng láng có thần canh chừng xung quanh, cho dù là một con muỗi cũng không thể bay vào được.
Nửa đêm là lúc, ánh lửa hơi hơi bùng cháy, Mạc Túc đột nhiên mở mắt, trầm giọng nói:
“Tới!”
Đông Phương Hạo Hiên chợt mở bừng mắt, nhìn nàng một cách khó hiểu:
“Cái gì tới?”
Mà Tùng bá thì lại hừ lạnh, gắt gỏng:
“Hừ! Cố lộng huyền hư!”
Mạc Túc không để ý lão giả kia, chỉ nhìn Đông Phương Hạo Hiên bằng ánh mắt ý vị thâm trường.
Bị cặp mắt sâu như u đàm nhìn chằm chằm, Đông Phương Hạo Hiên đột nhiên có chút xấu hổ cùng mộng bức. Chẳng lẽ, ý tưởng bí mật của hắn bị nàng nhìn thấu?
Nhưng mà không có khả năng, hắn tự nhận mình đã che dấu rất kĩ rồi mà?
Đúng lúc này, Mạc Nhất từ cửa động đi vào, nhìn nhìn Mạc Túc hỏi ý, cơ bắp hoàn toàn căng chặt.
Mạc Túc cho hắn một ánh mắt, đột nhiên không đầu không đuôi đối với Đông Phương Hạo Hiên hỏi:
“Đông Phương thiếu chủ, có muốn làm một trận sinh ý không?”
“Cái... cái gì?” Đông Phương Hạo Hiên đột nhiên bị hỏi, có chút không làm rõ được tình huống, nửa đêm kêu hắn, là muốn cùng hắn bàn cái gì sinh ý?
Tùng bá dùng nghi ngờ ánh mắt nhìn Mạc Túc, nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì.
Mạc Túc hơi hơi mỉm cười, hai tay nghiêm túc giao nhau để trước người, nghiêng đầu nói:
“Căng thẳng như vậy làm gì? Ta chỉ muốn cùng Đông Phương thiếu chủ hợp tác một mối sinh ý, mà mối hợp tác này, đối với ngươi hoàn toàn có lợi!”
Mạc Nhất nhìn nàng cái này tư thế, trong lòng không ngừng mặc niệm, năm mươi... bốn chín... bốn tám...
Đông Phương Hạo Hiên trầm mặc vài giây, lắp bắp hỏi:
“Cái gì... sinh ý?”
Mạc Túc ngồi thẳng thân mình, mỉm cười nói:
“Có muốn mướn bảo tiêu không? Từ đây tới Thiên Nguyệt quốc, cam đoan hai mươi bốn giờ túc trực, phục vụ tận tình, bảo đảm an toàn tuyệt đối, có thể làm thức ăn, có thể tiêu khiển, chi phí là...”
Đông Phương Hạo Hiên cùng Tùng bá khuôn mặt không khỏi nghệt ra như kẻ ngốc.
Mạc Nhất mặc niệm tới rồi mười... chín... tám...
Mạc Túc hơi dừng ba giây, sau đó xòe hai ngón tay, ngoắc ngoắc nói:
“Chi phí là... hai ngàn lượng... hoàng kim!”
Nàng nói xong, Mạc Nhất mặc niệm cũng đếm tới một, hắn khóe miệng co rút một chút.
Quả nhiên như thế... hắn liền biết!
“Cái gì!” Tùng bá không thể tin được hô lớn, nữ nhân này là đạo tặc đi, cũng quá công phu sư tử ngoạm.
Tùng bá hừ lạnh một tiếng, phất tay:
“Phu nhân đây khẩu khí không khỏi cũng quá lớn đi, cũng không sợ nuốt không trôi!”
Mạc Túc lắc đầu:
“Ta có nuốt trôi hay không không cần biết! Rốt cuộc là hoàng kim quan trọng hay là mệnh của thiếu chủ nhà ngươi quan trọng? Các ngươi chỉ có ba phút để suy nghĩ thôi đó nha!”
Mạc Nhất ở trong lòng vì Đông Phương Hạo Hiên châm ba nén hương, một khi tướng quân thể hiện ra giọng điệu này, đó chính là... thế tất phải được.
Tùng bá trong lòng có chút hư! Ba phút... chẳng lẽ!
Không thể nào, nàng sao có thể phát hiện!?
Mạc Túc yên lặng ngồi, mỉm cười nhìn Đông Phương Hạo Hiên.
Đông Phương Hạo Hiên cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than!
Hắn ở trong lòng có hai thanh âm ở vang lên.
Một thanh âm đó là, không được đồng ý, nàng đây là ở trá hắn!
Một thanh âm khác lại nói, không thể nào, không thể làm mất mặt, hắn dù sao cũng là Đông Phương gia thiếu chủ, chẳng lẽ chút tiền cỏn con cũng phó không được.
Đông Phương Hạo Hiên lâm vào thật sâu rối rắm.
Thời gian ba phút nhanh chóng trôi qua, Mạc Túc ý cười càng sâu, tia lửa ánh nàng mi mắt, cực độ nguy hiểm.
Đó là ánh mắt của thợ săn nhìn trúng con mồi, nghiền ngẫm nên như thế nào sử dụng.
Vèo! Vèo!
Ba phút kết thúc là lúc, xung quanh bốn phía đột nhiên xuất hiện một đám hắc y nhân bịt mặt đem sơn động bao vây lên.
Thời gian vừa tinh chuẩn, không sai một ly.
Tùng bá hít một ngụm khẩu khí, ánh mắt nhìn Mạc Túc tràn đầy sợ hãi cùng khó tin.
Chuyện này không có khả năng? Người kia mời tới sát thủ, hắn cũng không đoán được thời gian tinh chuẩn, nữ nhân này sao có thể biết trước?
Nhìn đám hắc y nhân này, thân phận tuyệt đối là Sát Thủ Các không thể nghi ngờ, chỉ dựa vào trên người hơi thở, có thể xác định, đám người này so với ban ngày, càng thêm lợi hại khó đối phó. Tất nhiên là muốn đem Đông Phương Hạo Hiên trí vào chỗ chết.
Tùng bá đột nhiên cảm thấy, đêm nay sợ là phải tiếp tục thất bại nữa.
Đáng chết! Cái này lo chuyện bao đồng nữ nhân.
Nếu Đông Phương Hạo Hiên an toàn về tới Thiên Nguyệt, người kia chắc chắn sẽ đem mạng già của hắn đại tá tám khối.
Sắc mặt của Tùng bá nháy mắt trở nên dữ tợn lên.
Đông Phương Hạo Hiên còn đang suy nghĩ nên không phát hiện sự khác thường, mất một hồi sau hắn mới đột nhiên nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói:
“Nếu sinh ý này đối với ta có lợi, cớ gì mà không làm đâu! Như vậy đi, tính luôn cả trướng nợ phía trước, đợi đến khi ta về Thiên Nguyệt rồi trả lại cho cô nương sau, có được không?”
“Thành giao!”
Mạc Túc sảng khoái đáp lời, ánh mắt lóe qua một đạo ngân quang,