Xuân Liễu ôm khay trà trở về đình viện, sau đó an an tĩnh tĩnh đứng ở một góc, rũ mắt gục đầu, kỳ thật dư quang vẫn chú ý tình huống bên kia.
Nguyệt Mạn Chi làm chủ nhân, tự giác cầm bình trà rót vào chén đưa cho Mạc Túc, cười nói:
"Nào, tứ muội! Đây là cực phẩm trà Long Tĩnh, muội nếm thử đi!"
Mạc Túc nhìn ly trà trước mặt, sau đó trong ánh mắt khó hiểu của Nguyệt Mạn Chi, nàng lấy ra một căn kim châm, đầu mũi kim chạm vào ly trà một chút.
Biểu tình của Nguyệt Mạn Chi hơi cứng lại, nhíu mày hỏi:
"Tứ muội đây là sợ Nhị tỷ hạ độc ngươi sao?"
Hai người đều không có phát hiện, sau khi Nguyệt Mạn Chi hỏi ra câu này, Xuân Liễu đứng ở một góc hơi run lên thân mình, đầu nhỏ gục xuống, sắc mặt đã toàn bộ tái nhợt.
Xuân Liễu làm sao có thể ngờ đến, Mạc Túc sẽ có loại thao tác này, nàng cũng không biết tiểu Lan đưa cho mình là loại độc gì? Nếu như bị phát hiện thì nàng có chạy trời cũng không khỏi nắng.
Ngay tại trái tim của Xuân Liễu muốn nhảy ra khỏi cổ họng, thì Mạc Túc đã bình tĩnh thu hồi kim châm, đáp lời Nguyệt Mạn Chi:
"Ta không phải nghi ngờ Nhị tỷ hại ta, chỉ là có một số thói quen dưỡng lâu rồi, không bỏ được.
Nhị tỷ biết mà, mấy năm nay ta hành tẩu giang hồ, âm mưu quỷ kế gì đó nhiều không kể xiết, ta dựa vào cẩn thận mới có thể tồn tại đến hôm nay."
Nguyệt Mạn Chi nghe xong, khói mù trong đáy mắt cũng tan đi, bật cười nói:
"Là! Tứ muội nói đúng! Ta như chim hoàng yến bị vây quanh ở bốn bức tường này lâu rồi, ánh mắt cũng trở nên thiển cận.
Không bằng tứ muội có nhìn xa trông rộng."
Mạc Túc nhấp một ngụm trà rồi để xuống, nhìn Nguyệt Mạn Chi, bình thản nói:
"Nhị tỷ không cần phải làm thấp chính mình, ngươi cũng là nữ trung hào kiệt.
Nếu không phải chân ngươi có tật, hiện tại đã là nhân vật phong vân."
Nguyệt Mạn Chi phất tay, không chút để ý nói:
"Ý trời đã như thế, ta hà tất phải cưỡng cầu! Không nói những chuyện không vui, chúng ta làm vài ván đi!" Nói đoạn, nàng đem bàn cờ khai triển đi lên, ánh mắt tỏa sáng nhìn Mạc Túc.
"Được!" Mạc Túc dùng hai ngón trỏ câu lấy quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Nguyệt Mạn Chi cũng nháy mắt thu hồi biểu tình bỡn cợt, nghiêm túc hạ cờ.
Mà Xuân Liễu trơ mắt nhìn Mạc Túc đem ly trà kia uống xong, biểu tình cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hai người ngươi tới ta đi, không bao lâu đã chơi xong ba ván, thời gian từng chút từng chút trôi qua, bầu trời đã sụp tối lúc nào không hay.
Mạc Túc hạ xuống quân cờ cuối cùng, đưa mắt nhìn ra ngoài, khẽ nhíu mày.
Nàng cảm giác thân thể có một tia dị dạng, trực giác không ổn, vì vậy nói với Nguyệt Mạn Chi:
"Nhị tỷ! Trời tối rồi, ta cũng nên cáo từ trở về, nếu không bọn nhỏ ở nhà sẽ lo lắng."
Nguyệt Mạn Chi còn có chút chưa đã thèm, nhịn không được khuyên nhủ:
"Nếu không ở lại phủ của ta dùng cơm? Xuân Đào cũng chưa trở về, hẳn là người nhà muội chưa tới đón đâu!"
Mạc Túc lắc đầu cự tuyệt, thanh âm quyết tuyệt nói:
"Ta không ở lại dùng cơm, trở về nhìn xem bọn nhỏ.
Mấy ngày không gặp, ta cũng nhớ bọn họ rồi.
Thời gian còn dài, khi khác ta lại đến cùng Nhị tỷ chơi cờ."
Mắt thấy Mạc Túc kiên quyết như vậy, Nguyệt Mạn Chi bất đắc dĩ thở dài nói:
"Được rồi, ý ngươi đã quyết.
Nhị tỷ còn một hai phải giữ lại đó là trở thành người xấu rồi! Ta đưa muội ra cung."
Mạc Túc nhìn thoáng qua đôi chân Nguyệt Mạn Chi, đưa tay cản lại hành động của nàng, nói:
"Nhị tỷ không cần đâu! Ngươi bồi ta cả một buổi cũng mệt rồi.
Ta dù sao cũng từng sống ở nơi này mười mấy năm, ta còn nhớ đường ra."
Nguyệt Mạn Chi xác thật cũng cảm thấy có chút mệt, vì vậy không ngạnh đưa Mạc Túc đi, mà phất tay gọi Xuân Liễu, hạ lệnh:
"Xuân Liễu, ngươi đưa tứ muội ta ra cung đi!"
"Vâng, công chúa!" Xuân Liễu nhún người đáp ứng.
Mạc Túc kỳ thật muốn nói không cần, bất quá nhìn biểu tình không dung cự tuyệt của Nguyệt Mạn Chi, nàng lại thu hồi lời nói.
Sau đó, Mạc Túc liền đi cùng Xuân Liễu ra cung.
Nàng vẫn luôn tìm tòi một tia dị dạng trong cơ thể, nhưng tinh thần lực quét một vòng, cũng không có phát hiện bất kỳ khác thường nào.
Cũng là trong một chén trà thời gian thất thần này, Mạc Túc mới phát hiện cảnh vật xung quanh có chút khác lạ.
Nàng bỗng chốc đứng khựng lại, nhíu mày kêu gọi Xuân Liễu đi ở phía trước:
"Từ từ! Con đường này không phải đi ra cung!"
Thân mình hơi run lên, sắc mặt cũng xẹt qua một tia hoảng loạn, nhưng Xuân Liễu nỗ lực trấn an chính mình, lời lẽ đường hoàng giải thích:
"Tứ công chúa có điều không biết, mấy năm nay hoàng cung đã thay đổi luật lệ, cửa Nam từ bốn giờ chiều trở đi bắt buộc phải đóng cửa.
Nô tỳ đành phải dẫn người đi ra từ cửa Tây."
Mạc Túc híp mắt, không có bỏ qua vẻ khẩn trương của Xuân Liễu, nàng câu môi một chút, ánh mắt sắc lạnh hỏi:
"Thật sao? Ngươi xác định!?"
Đây là khi dễ nàng nhiều năm không trở lại, phân biệt không ra đông tây nam bắc rồi? Hơn nữa, Mạc Cửu cũng chưa nói qua, Thiên Nguyệt hoàng thành khi nào đã sửa qua điều lệ.
Còn nữa, kỹ thuật diễn của thị nữ này cũng quá kém một chút.
Xuân Liễu nháy mắt trắng bệch sắc mặt, hoảng sợ nhìn Mạc Túc, ánh mắt né tránh, lắp ba lắp bắp nói:
"Thật...!là thật...!nô tỳ...!nào dám...!nào dám lừa gạt tứ công chúa."
Mạc Túc bỗng chốc đi một bước xa, bóp lấy cổ Xuân Liễu, ánh mắt tựa như hàn băng, lạnh lùng hỏi:
"Nói đi? Ngươi muốn dẫn ta đi đâu? Là do ai sai phái, chủ nhân của ngươi sao?" Nếu như ngay cả Nguyệt Mạn Chi mà nàng thưởng thức đều tính kế nàng, thì Mạc Túc không biết nên tức giận hay buồn cười chính mình cũng có lúc nhìn lầm người.
Xuân Liễu quờ quạng bắt lấy tay của Mạc Túc, sắc mặt đỏ lên, hô hấp dồn dập rồi đứt quãng nói:
"Không...!không phải Nhị công chúa...!không có ai...!sai phái.
Nô tỳ...!nô tỳ nói đều là sự thật." Xuân Liễu có chút hối hận, nếu biết Mạc Túc là người nhạy bén đáng sợ như thế này, nàng tuyệt đối sẽ không nghe theo lời mua chuộc của Trưởng công chúa.
Mạc Túc cười lạnh, hơi thở càng âm trầm xuống:
"Đến chết mà vẫn còn cứng miệng!"
Mạc Túc đem Xuân Liễu ném văng ra, đập vào hòn giả sơn gần đó, cũng không quan tâm người sau là chết hay ngất đi, nàng quyết tuyệt xoay người, dự định phản hồi đường cũ.
Nhưng bất chợt, trước mặt nàng xuất hiện bảy tám tên thị vệ sắc mặt lén lút, bộ dạng đáng khinh đem nàng vây quanh.
"Tứ công chúa! Ngài đối tiểu nữ tỳ nhưng không có một chút thương hương tiếc ngọc nha! Sao có thể nhẫn tâm đem người ném xuống như vậy.
Chậc chậc! Nhìn nàng hộc máu ngất xỉu, chúng ta đều đau lòng!"
"Nhưng ngài yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ ôn nhu, sẽ không bạo lực với ngài như thế."
"Tối nay, Tứ công chúa ở lại đây cùng chúng ta đi! Chúng ta nhất định sẽ hầu hạ ngài chu toàn, khiến ngài vui sướng như đi