Thời gian lại trôi qua một tuần, xe ngựa rốt cuộc đi ra khỏi Lạc Nhật sơn mạch, tới một tòa tiểu trấn nằm ngay biên cảnh. Tiểu trấn này gọi là Biện Thu trấn, chỉ cách Thiên Nguyệt thành có ba bốn ngày đường mà thôi.
Mạc Nhất tìm một chỗ hẻo lánh, cho dừng xe ngựa.
Lát sau, Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng mỗi người nắm một bên tay của Mạc Túc, theo nàng xuống xe ngựa.
Mạc Túc buông ra hai đứa nhỏ, ngón tay phất lên rồi bắn ra một đạo bạch quang vào nóc xe ngựa.
Nàng môi mỏng khẽ nhấp một cái “thu!” chữ.
Chỉ thấy, xe ngựa khổng lồ ở ngay trước mặt mọi người nhanh chóng co rút nhỏ lại, cho đến khi chỉ còn là một khối hộp vuông rubic cỡ bằng bàn tay bay đến Mạc Túc trong tay. Nàng hạ tay xuống, hộp vuông đã trở về trong tinh thần không gian.
Mạc Nhất, tiểu Long Long, tiểu Hồng Hồng đã thấy nhiều không thể trách, cho nên không có biểu lộ cái gì kinh ngạc.
Đông Phương Hạo Hiên cùng Tùng bá còn lại là trợn tròn mắt.
Binh khí ở Huyền Nguyệt đại lục cũng chia theo phẩm cấp, phân biệt vì Thiên, Địa, Huyền, Hoàng bốn cái phẩm giai, mỗi cái phẩm giai chia làm chín cái cấp nhỏ. Ngoài ra còn chia làm công kích, phòng ngự, phụ trợ ba loại hạng mục. Hoàng giai binh khí đó là một cái có thiên phú rèn sư cũng có thể làm ra tới. Nhưng tới rồi Huyền giai, chỉ có đạt tới Huyền phẩm Luyện khí sư mới có thể đủ khả năng chế ra.
Mà chức nghiệp luyện khí sư này đòi hỏi yêu cầu rất cao, không chỉ phải có được hai loại kim, hỏa song huyền căn, mà còn phải có tinh thần lực cường đại, hơn nữa phải có cuồn cuộn không ngừng tài nguyên bồi luyện. Nếu không, chỉ có riêng thiên phú cùng huyền căn cũng hoàn toàn vô dụng.
Huyền căn chính là nhân tố để phỏng đoán ra một người có thể tu luyện huyền lực hay không. Lại thông qua hấp thu linh khí tới nuôi dưỡng huyền căn, tăng lên thực lực.
Ở Huyền Nguyệt đại lục, Huyền phẩm luyện khí sư không phải không có, mà là hiếm thấy vô cùng, chỉ có các đại gia tộc mới có đủ tài nguyên để cung phụng.
Đông Phương Hạo Hiên nhìn thấy cỗ xe ngựa này có thể thu phóng tự nhiên như thế, dựa theo tri thức và lịch duyệt của hắn vậy mà nhận không ra đây là phẩm cấp gì. Thật là đáng sợ?
Hắn đã đoán lai lịch của Mạc Túc không tầm thường, nhưng có thể lấy ra binh khí cỡ này, ít nhất cũng được xem như ngang hàng với thập đại gia tộc bọn họ.
Nhưng thập đại gia tộc không hề có họ Mạc tên này. Vậy chỉ có thể là các thế lực ngoại lai còn lại.
Thần Vực, Ma Điện, Sát Thủ Các, Vũ Lăng Cung, Thập Diệm Lâu, rốt cuộc là cái nào đây?
Ánh mắt của Đông Phương Hạo Hiên nhúc nhích không ngừng. Trong lòng ngứa ngáy cồn cào nhưng không dám hỏi ra tới. Xem ra, khi về đến Thiên Nguyệt, hắn nên điều động người đi tra xét thử xem.
Nam Yên Quốc? Những năm này rốt cuộc đã xảy ra cái gì?
Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi thì Mạc Nhất đã huýt sáo một tiếng, bốn đầu Thất Hãn Bảo Mã liền như vậy quay đầu ngược lại, hướng về Lạc Nhật Sơn Mạch mà đi. Hiển nhiên là thả chúng nó về nơi hoang dã.
Mạc Túc thấy sự đâu đã vào đấy, liền lãnh thanh nói:
“Đi thôi!”
Mạc Túc nắm chặt tay của hai đứa nhỏ, dẫn đầu dắt bọn hắn đi vào Biện Thu trấn.
Mạc Nhất một bước không rời đi ở bên cạnh.
Đông Phương Hạo Hiên cùng Tùng bá còn lại là đi ở phía sau.
Thời điểm này vừa lúc là hoàng hôn, mảnh đất bên ngoài giáp với Lạc Nhật sơn mạch, đã tụ tập rất nhiều người, tốp năm tốp ba đại hán hông đeo vũ khí, xách theo chiến lợi phẩm trở về, những người này chính là dựa vào đánh bắt dã thú mà sống.
Dã thú không giống với huyền thú, tuy rằng hung tàn, nhưng chỉ cần có phương pháp cùng với quen thuộc tập tính của chúng nó, người thường vẫn có thể bắt được. Còn huyền thú, chỉ có người mang huyền lực mới có thể chế trụ.
Mà phía ngoài nội khu của Lạc Nhật sơn mạch, có rất nhiều dã thú hành tẩu. Chỉ cần không đi sâu vào trong, liền không có tánh mạng chi ưu.
Hai bên con đường dọc theo Biện Thu trấn buôn bán tấp nập, hàng quán đều đã lên đèn, thập phần nhộn nhịp.
Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng hai con mắt khắp nơi chuyển động, khuôn mặt hứng thú bừng bừng, chỉ cần thấy cái gì mới lạ, liền sẽ reo lên, chạy tới xem.
Mạc Túc cũng không có ngăn cản, thoải mái để cho bọn hắn chạy đông chạy tây, dù sao cũng còn là tiểu hài tử, nàng cũng không thể quá mức cấm túc.
“Ca! Tiểu Hồng muốn ăn hồ lô đường!” Mạc Du Hồng kéo kéo tay Mạc Vân Long, lắc lắc tay, chu môi về phía bên đường một xe hồ lô đường, nói.
Mạc Vân Long theo tiếng nhìn lại, ánh mắt cũng sáng lên, vội vã nắm lấy tay nhỏ của muội muội, chạy tới hàng quán bên đường, hào khí vỗ ngực nói:
“Hôm nay tiểu gia tâm tình tốt, Hồng Hồng muốn ăn mấy xâu, ca ca đây mua cho muội!”
“Tiểu Hồng muốn năm xâu!” Mạc Du Hồng chớp chớp đôi mắt to, ngây thơ nói.
“Không được, ăn nhiều sẽ sâu răng, mẫu thân chắc chắn sẽ mắng ta!” Mạc Vân Long nhíu mày kháng nghị.
“Nhưng mà, tiểu Hồng còn chia cho tiểu Hắc. Tiểu Hắc cũng muốn ăn hồ lô đường!” Mạc Du Hồng chu môi nói.
Tiểu Hắc miêu nằm ở trong lòng ngực nghe vậy cũng dựng lông đứng lên, ánh mắt ươn ướt nhìn Mạc Vân Long.
Hiếm khi tiểu ma nữ chấp thuận cho nó ăn, nó không thể bỏ lỡ cơ hội.
“Được rồi! Còn không phải là năm xâu sao? Ca đây còn phó nổi tiền!”
“Ca ca chính là trên đời này nhất thiện lương nhất tuấn tú ca ca. Tiểu Hồng yêu ngươi chết mất!” Mạc Du Hồng con ngươi tỏa sáng, mở miệng ngọt ngào nói, làm nũng lắc lắc tay.
“Hừ! Thiếu cho ta nịnh bợ!” Mạc Vân Long mặt ngoài ghét bỏ nói, kỳ thật trong lòng tâm hoa nộ phóng.
Muội muội nói hắn tuấn tú đâu, hắc hắc.
Hắn chính là nam nhân tuấn tú nhất trên đời này!
Bán hồ lô đường là một lão nhân gầy gò, đầu tóc bạc phơ, ánh mắt thì đục ngầu và nếp nhăn in hằn lên cả gương mặt, Mạc Vân Long chạy tới, cho hắn một cái soái khí tươi cười, ngọt ngào nói:
“Lão gia gia! Bán cho con mười xâu hồ