Mạc Túc xoa xoa đầu lông mày, thần sắc ngưng trọng đáp:
"Đông Phương đại tiểu thư đã xảy ra chuyện!"
Sau đó, nàng nhìn về phía Mạc Vân và nói:
"A Vân! Ngươi chuẩn bị dụng cụ một chút.
Dị trùng đã phản phệ đến lợi hại, lần này chúng ta đi Đông Phương gia chấm dứt nó luôn."
Từ trong thư từ qua lại, Mạc Vân đã hiểu rõ phần nào tình huống, cho nên lúc này không hề bối rối hoảng loạn, hết thảy đồ vật cần thiết đều được đặt ở nhẫn trữ vật, cho nên nàng gật đầu.
Đúng lúc này, ba âm thanh cùng lúc vang lên:
"Mẫu thân! Con cũng đi!"
"Tiểu Túc Túc, ta cũng phải đi!"
Hai củ cải nhỏ ôm chân Mạc Túc, vẻ mặt thiết tha khẩn cầu, ánh mắt dường như có hơi nước lay động.
Bọn họ đã xa rời mẫu thân gần mười ngày, lúc này đây cho dù như thế nào thì cũng phải đi theo cho bằng được.
Mà Đế Mặc Thần cũng thuộc phái hành động, hắn nhanh chóng đứng lên, trước khi Mạc Túc nhíu mày cự tuyệt thì hắn lại nói:
"Ta có kinh nghiệm trong việc đối phó cổ trùng, lần trước tiểu Túc Túc đã thấy qua.
Hoặc có thể ta không cần ra tay, ta bồi bên người bọn nhỏ cũng được.
Ngươi rời đi lâu như vậy, chẳng lẽ yêu cầu nhỏ như vậy của hài tử mà không đáp ứng được!?"
Đế Mặc Thần đúng lý hợp tình nói, kỳ thực hỗ trợ giải trùng chỉ là phụ thêm, tư tâm hắn càng thích bồi bên người hài tử và canh chừng sắc lang.
Hắn không có quên, Đông Phương Hạo Hiên đối với nữ nhân của hắn như hổ rình mồi.
Hắn phải nhìn chằm chằm mới được.
Mạc Túc vỗ trán, trong lòng nhất thời có hơi vô ngữ, sở hữu đường lui đều bị người này bịt kín, nàng có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể đồng ý.
"Lại chưa nói không cho ngươi đi, lý lẽ cũng thật nhiều." Mạc Túc hừ lạnh nói.
Đế Mặc Thần thực tự nhiên bế lên Mạc Du Hồng, ý cười ngâm ngâm, giọng nói vô tội:
"Thì ra tiểu Túc Túc cũng muốn ta đi cùng nha? Ngươi không mở lời trước là do thẹn thùng sao?"
Mạc Túc: "..." Xem như nàng chưa nói gì đi? Trình độ vô sỉ của thằng nhãi này lại nâng cao một bước.
"Thẹn thùng cái đầu ngươi!" Bỏ lại một câu lạnh lùng, Mạc Túc lôi kéo Mạc Vân đứng trợn mắt há hốc miệng đi ra nhà ở.
Mạc Vân Long cũng ôm lên thú sủng, ánh mắt len lén nhìn Đế Mặc Thần, trong đáy mắt hiện lên một tia sùng bái khó có thể thấy được.
Phụ thân lợi hại nha, cư nhiên có thể khiến cho mẫu thân tức giận đến mặt đỏ tai hồng.
Mà Đế Mặc Thần lại bẹo má tiểu nữ hài trong ngực, bước đi sinh phong, lắc đầu bật cười:
"Tiểu Hồng! Mẫu thân con rõ ràng là thẹn thùng mà, có phải hay không?"
Mạc Du Hồng giơ tay tranh thủ ăn đậu hũ của mỹ nam, cái miệng nhỏ nhếch lên, cười đến mi mắt cong cong:
"Hi hi, mẫu thân thẹn thùng! Hi hi!"
Nghe thanh âm kẻ xướng người họa phía sau lưng, sắc mặt Mạc Túc càng thêm tối sầm, nàng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng dâng lên một cỗ mùi chua.
Người ta nói không sai, nữ hài nhi chính là tiểu tình nhân kiếp trước của cha.
Tiểu Hồng mới gặp hắn không lâu, thế nhưng không còn là tiểu tri kỷ, tiểu áo bông của riêng nàng.
Cũng không biết là bản năng ghen tỵ hay là có tà thần chỉ dẫn, Mạc Túc đột nhiên làm ra một hành động cực kỳ ấu trĩ, nàng bỏ rơi Mạc Vân trơ trọi một mình, sau đó đột nhiên cúi người, đem nam hài Mạc Vân Long ôm lấy.
Từ mặt đất bay đến bầu trời Mạc Vân Long: "..."
Không phải, từ từ, mẫu thân đây là bị cái gì kích thích sao? Từ nhỏ cho đến lớn, mẫu thân đều ghét bỏ ôm hắn, còn nói cái gì mà nam nhi đại trượng phu phải tự đi vững trên đôi chân của chính mình.
Thế hiện tại, mẫu thân đây là muốn nháo loại nào?
Chưa đợi hắn kịp loát rõ bộ não, âm thanh của Mạc Túc lại vang lên, mang theo một chút ghét bỏ:
"Tiểu Long Long! Sao con lại nặng thế này? Lại giấu diếm ăn đồ ăn vặt có đúng hay không? Giảm cân, nhất định phải giảm cân.
A Vân, sau này tất cả đồ ăn vặt của tiểu tử này, đều phải tịch thu cho ta.
Quá béo rồi!"
"Tiểu Long Long! Sao con lại nặng thế này? Lại giấu diếm ăn đồ ăn vặt có đúng hay không? Giảm cân, nhất định phải giảm cân.
A Vân, sau này tất cả đồ ăn vặt của tiểu tử này, đều phải tịch thu cho ta.
Quá béo rồi!"
Mạc Vân Long: "..." Này có phải hay không được gọi là, người yên tĩnh ở nhà, họa từ bầu trời rớt xuống?
Hắn cùng tiểu Bạch không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt ưu thương.
Mà Mạc Vân chỉ có thể nín cười, trong vẻ mặt ưu tang của thằng nhóc nào đó, chầm chậm gật đầu đáp ứng với lời dặn dò vô lý của chủ tử.
Khó khăn lắm chủ tử mới biểu hiện ra một mặt như thế.
Người làm thuộc hạ có thể làm gì? Đương nhiên là sủng nàng vô điều kiện! Hài tử, ủy khuất một chút là được rồi.
Vả lại, thằng nhóc này cũng quá béo! Đều sắp ôm không nổi.
Đế Mặc Thần đương nhiên đem toàn bộ phản ứng của Mạc Túc đều thu vào đáy mắy, ý cười chậm rãi lan tràn ở bên môi, hắn phát hiện tiểu Túc Túc thật là càng ngày càng đáng yêu.
Trải qua đoạn nốt nhạc đệm nhỏ, năm người nhanh chóng lên đường tiến đến Đông Phương gia tộc.
Lúc bọn họ đến nơi thì phát hiện Đông Phương Thắng Hà, Đông Phương Hạo Hiên và hai vị trưởng lão sốt sắng đi tới đi lui ở trước cửa.
Thấy đám người Mạc Túc, Đông Phương Thắng Hà chống quải trượng, nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt có chút mỏi mệt:
"Mạc nha đầu, ngươi rốt cuộc tới!"
Nhớ tới nội dung trong thư, sắc mặt Mạc Túc cũng hơi ngưng trọng, hỏi:
"Không phải đợt trước ta đã kiềm chế được dị trùng sao? Như thế nào đột nhiên phát tác?"
Đông Phương Hạo Hiên đem tầm mắt từ trên người Đế Mặc Thần thu hồi, trong lòng hơi cảm thán người nam nhân này tại sao lại tới nữa? Nhưng mặt ngoài hắn nhíu mày, nói với Mạc Túc:
"Ta cũng không rõ, tối hôm qua mẫu thân còn bình thường, nhưng sáng hôm nay lúc ta đưa cơm đến, mới phát hiện hơi thở nàng cực kỳ suy yếu, dường như tất cả sinh cơ đều bị trôi đi, ta vội vã cho mẫu thân phục dụng vô số đan dược nhưng chỉ treo một hơi.
Ta mới vội vã mời Mạc cô nương đến."
Mạc Túc và Mạc Vân liếc nhau, sắc mặt đồng thời ngưng trọng.
Loại tình huống này, hiển nhiên là cố chủ loại xuống dị trùng phát sinh biến cố, cho nên bí quá hóa liều, muốn hấp thu toàn bộ sinh cơ của Đông Phương Phượng.
"Chúng ta vào trong xem tình huống!" Mạc Túc vội vã nói với Đông Phương Thắng Hà và Đông Phương Hạo Hiên.
Ngay khi tất cả mọi người dự định tiến vào cửa, thì phía sau bỗng chốc vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc chạy tới, cùng với tiếng kinh hô:
"Đợi...!đợi một chút!"
Đó là một người thanh niên, sắc mặt trắng bệch, đầu tóc rối bời, hắn nắm chặt dây cương, ở khoảng cách mọi người ba mét thì bỗng chốc dừng lại.
Trong khi đoàn người Mạc Túc kinh ngạc người này là ai, thì vẻ mặt của Đông Phương Thắng Hà và hai vị trưởng lão lại trở nên hung ác, chỉ có thần sắc Đông Phương Hạo Hiên là có chút quái dị:
"Ngươi tới nơi này làm cái gì!?" Đông Phương Thắng Hạ đã nhận ra người này là thị vệ bên cạnh tên phụ lòng hán kia, cho nên ngữ điệu không tốt lắm.
Thanh Mộc nhảy xuống lưng ngựa, hơi kinh ngạc Mạc Túc như thế nào lại ở chỗ này, nhưng sau đó hắn nhìn Đông Phương Thắng Hà và Đông Phương Hạo Hiên, chắp tay nói:
"Đông Phương gia chủ, Đông Phương thiếu chủ! Chủ nhân biết Đông Phương đại tiểu thư gặp nguy hiểm, nên sai tiểu nhân tới đưa đồ vật."
Đông Phương Thắng Hà phất tay, râu dài trợn lên, hung tợn nói:
"Nữ nhi của ta có nguy hiểm hay không thì có liên quan gì đến hắn.
Cút! Nhà Đông Phương chúng ta không hiếm lạ đồ của hắn.
Ai biết hắn rốt cuộc có rắp tâm gì!"
"Đông Phương gia chủ..." Thanh Mộc ấp úng nói.
Kỳ thực trước khi đến, hắn đã sớm biết tình huống sẽ là cái dạng này.
"Cút! Lão tử không muốn nghe ngươi giải thích, nếu không đi, lão tử liền đá ngươi đi!" Đông Phương Thắng Hà bạo nộ, cặp mắt đỏ ngầu, huyền lực đã bắt đầu kích động.
Đúng lúc này, Đông Phương Hạo Hiên khẽ vuốt lưng hắn, an ủi:
"Ông ngoại, ngài từ từ! Chớ có tức giận, để con hỏi xem."
Lão giả nhìn qua cháu trai, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt vẫn cảnh cáo nhìn về Thanh Mộc.
"Thanh Mộc, hắn bảo ngươi đưa đồ gì cho chúng ta?" Đông Phương Hạo Hiên quan sát người sau, ánh mắt hiện lên sắc bén.
Thanh Mộc nào dám chậm trễ vội vàng lấy ra nhẫn trữ vật cùng với một cái hộp thiết đưa cho Đông Phương Hạo Hiên, giải thích một phen:
"Trong nhẫn là vô số dược liệu, khoáng thạch mà chủ nhân thu thập trong hơn hai mươi năm nay, có tác dụng trợ giúp Đông Phương đại tiểu thư hồi phục sinh cơ, mà trong hộp