Mạc Túc, Đế Mặc Thần và hai đứa nhỏ mới vừa về tới Lâu Giang Các thì đã thấy ngay một cảnh tượng thập phần cay đôi mắt ngay chính giữa đại sảnh.
Hôm nay không có hội đấu giá nên toàn bộ nhân viên ở chính sảnh đã bị thanh tràng, bàn ghế đâu lại vào nhau, mấy bóng lưng tụ tập xung quanh bàn, hò hét hô hào.
Tuy rằng không biết bên trong đang làm cái gì, nhưng thanh âm vẫn một năm một mười truyền ra.
Lốp cốp! Lốp cốp!
Cạch!
“Tới! Tới! Tới! Ai đặt xong rồi thì rút tay ra, không được gian lận nha! Vân Hoài, mau thu hồi ngón tay tội ác của ngươi, ngân phiếu nó làm cái gì sai mà ngươi phải siết chặt nó như thế? Lỡ rách rồi thì làm sao bây giờ.”
Mạc Túc khựng lại ở cửa, nghe thấy thanh âm này thì nàng hơi nhíu mày, hợp với tình huống lúc này, trong lòng nàng hiện lên một ý tưởng, con hàng Mạc Vân này không phải là đang lắc xúc xắc đánh bạc đi?
Sau đó, nàng lại nghe được một thanh âm của nam tử, ngữ điệu xen lẫn chút nghiến răng nghiến lợi:
“Nữ nhân! Đừng nhiều lời! Mau mở bát đi! Lão tử không tin lần này lão tử lại còn thua!”
Đế Thanh Hàn đứng bên cạnh khẽ vỗ vai hắn, cười nhạo nói:
“Hoài ca! Ngươi đã thua nàng mười ván, quần đều sắp lột đưa cho người ta, đừng mạnh miệng!”
Vân Hoài trừng mắt tên e sợ cho thiên hạ không loạn này, sắc mặt tối sầm nói:
“Lão tử liền không tin, liên tiếp mười ván mà không có nổi một lần là tiểu!”
“Là tiểu hay là đại, mở bát biết ngay, Mạc Vân ngươi mau mở bát đi!” Nguyệt hộ pháp trung khí mười phần xúi giục, đôi tay hầm hè xoa xoa nhìn chằm chằm vào bát, sắc mặt hưng phấn đến đỏ bừng.
Phong hộ pháp âm thầm xê dịch bước chân, tránh xa nàng vài bước, trong lòng không khỏi phun tào.
Không nhìn ra, Giang Nguyệt thứ này lại có tiềm chất nghiện cờ bạc!?
Mấy đôi mắt nhìn chằm chằm chính mình, Mạc Vân cười nheo lại đôi mắt, một chân bá đạo gác trên ghế, tay phải chạm vào bát xúc xắc, nghểnh cằm khiêu khích nói:
“Vân Hoài, mở to mắt nhìn cho rõ đây! Hôm nay lão nương nhất định khiến ngươi thua tâm phục khẩu phục, thua đến một cái quần cộc cũng không chừa lại!”
Ba viên xúc xắc nằm liền kề trong bát, quan trọng là mặt trên chói lọi hiện ra ba viên chấm đỏ bắt mắt, hoảng vào mắt Vân Hoài, đau đớn trái tim của hắn.
“Này không có khả năng!?” Vân Hoài siết chặt bàn, ánh mắt không tin tưởng nhìn ba viên xúc xắc.
Nhất đẳng nhất, ba viên gộp lại là tam đẳng tam, thuộc về số lẻ nhỏ nhất, là tiểu!
“Ha ha, Hoài ca! Ngươi lại thua rồi, ta liền biết ngay kết quả như thế!” Đế Thanh Hàn rung eo cười nhạo.
“Mạc Vân, kỹ năng này của ngươi thật là tuyệt, hôm nào dạy ta đi!?” Nguyệt hộ pháp hưng phấn ôm bạc thắng được trở về, sắc mặt hồng hào nói.
Phong hộ pháp không nói gì, gương mặt cao lãnh, nhưng cánh tay lại khẽ meo meo đem hai tờ ngân phiếu chộp trở về, động tác nhanh như một trận gió.
Nhờ có hai người bọn họ đánh cuộc, mà hắn hôm nay thu hoạch pha phong.
Mạc Vân hai tay ôm ngực, cười nhìn sắc mặt như tro tàn của người trước mặt, ngữ điệu thập phần thiếu đánh nói:
“Thế nào? Lão nương lợi hại không? Còn không mau gọi một tiếng nãi nãi tại thượng!”
Vân Hoài sắc mặt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Không phục! Lại làm một ván!”
“Tới, tới! Mạc Vân ngươi tiếp tục ngược hắn đến kêu cha gọi mẹ mới thôi!” Nguyệt hộ pháp nhanh chóng lên tiếng phụ họa.
“...”
Bên trong quần ma loạn vũ, Đế Mặc Thần suýt chút cho rằng mình đi nhầm vào sòng bạc.
Nhìn đến bên trong có đệ đệ, bằng hữu, cùng thuộc hạ nhà mình, hắn siết chặt nắm tay ‘ca ca’, hận không thể vọt lên tấu cho bọn họ một đốn.
Mạc Túc nhìn thấy cảnh này, có thể hay không nghĩ nhiều, cho rằng gia phong nhà hắn không tốt, từ trên xuống dưới đều nghiện cờ bạc, cảm quan đối với hắn thấp xuống?
Như vậy sao được, hắn khó khăn lắm mới xây dựng một chút hảo cảm, không thể cho đàn gia hỏa không đứng đắn trước mặt phá hư được.
“Khụ!” Đế Mặc Thần ho khan một tiếng, khí lạnh vèo vèo thoán vào trong, đánh thức đám người đang vì cờ bạc mà đầu óc nóng lên.
Đế Thanh Hàn đứng ở ngoại vi, cho nên trước tiên nghe được, sống lưng hơi căng thẳng, nhanh tay thu hồi ngân phiếu cùng bạc vụn, nhỏ giọng nói với vài người xung quanh:
“Đại ca, đại tẩu trở về! Mọi người mau giải tán!”
Một câu nói xong, tang vật của ai người nấy dọn, không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi nháy mắt không còn sót lại một mảnh.
Từng người tản ra, vẻ mặt mỉm cười nịnh nọt nhìn Đế Mặc Thần và Mạc Túc.
“Đại ca, đại tẩu!”
“Chủ tử, phu nhân!”
Bọn họ hoảng loạn thu dọn hiện trường, lại hoảng loạn nịnh nọt gọi người, nhất thời quên mất cái xưng hô trí mạng.
Vì vậy, Mạc Túc trầm xuống ánh mắt, sắc bén đảo qua mấy người bọn họ.
Cuối cùng dừng lại ở trên người Mạc Vân, híp mắt nói:
“A Vân! Không thể có lần sau!”
“Rõ! Chủ tử!” Mạc Vân nhìn thoáng qua ánh mắt tỏa sáng của nam hài Mạc Vân Long, liền biết chủ tử cảnh cáo mình vì điều gì.
Đây kì thực cũng là một quy định quan trọng của Thiết Ưng đội.
Cờ bạc, đánh cuộc, có thể! Nhưng lâu lâu chơi với người trong nhà giải trí thì được, nhưng không thể sa hóa ra bên ngoài chơi, như vậy sẽ dạy hư hài tử.
Mạc Vân biết hôm nay mình lỗ mãng, cho nên cúi đầu thừa nhận sai lầm.
Nàng từ Đông Phương gia tộc trở về, không thấy được Mạc Nhất với Mạc Cửu, hai người kia ra ngoài làm nhiệm vụ chưa về, cho nên nàng chán đến chết.
Sau đó thấy đám người Vân Hoài đang tụ tập chơi xúc xắc, thế là nàng cũng gia nhập, tú một phen kĩ năng của chính mình.
Sau đó, bị khiêu khích đến từ từ mà biến thành chơi lớn.
Qua việc này, Mạc Vân đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cũng âm thầm cảnh tỉnh chính mình, lần sau không thể lỗ mãng hấp tấp như vậy nữa.
Mà bên kia, Đế Mặc Thần cũng nhỏ giọng dạy dỗ đệ đệ cùng thuộc hạ nhà mình.
Thấy Mạc Túc không có phát hỏa, hắn mới âm thầm thở ra một hơi.
Hô! Nguy hiểm thật! Suýt chút nữa thì dã tràng xe cát.
Lúc này, Vân Hoài khẽ meo meo lại gần Mạc Túc, trong ánh mắt lúng liếng tràn đầy tò mò cùng đánh giá, hắn giơ tay cười nói:
“Xin chào, ta tên Vân Hoài, là huynh đệ tốt nhất của Đế Mặc Thần.
Ngươi là mẫu thân của tiểu Long với tiểu Hồng đi? Bọn họ đều rất ngoan, rất đáng yêu.”
“Xin chào, ta là Mạc Túc!” Người trước mắt tươi cười ôn hòa, Mạc Túc cũng cho hắn mặt mũi mà đáp lại.
“Hoài thúc thúc!” Mạc Du Hồng sớm bị tiếng động đánh thức, từ trên người Đế Mặc Thần tuột xuống, lúc này nhu thuận đứng bên cạnh Mạc Vân Long, hai huynh muội thập phần có lễ phép mà gọi người.
Vân Hoài híp mắt sờ đầu hai đứa nhỏ, sau đó do dự một hồi mới móc ra một cái nhẫn trữ vật, cắn răng đưa cho Mạc Túc:
“Khụ! Lần đầu gặp mặt, ta chuẩn bị lễ vật cho ngươi! Ngươi yên tâm nhận, chỉ là chút lễ mọn mà thôi! Ngay cả bọn nhỏ ta đều đưa!” Sợ Mạc Túc không nhận, hắn còn đánh dự phòng châm.
Trong lòng không khỏi phun tào Đế Mặc Thần,