Mạc Túc nhăn mày, dùng sức ném ra đôi tay kia, nhưng mà nó lại phảng phất như là thuốc cao bôi trên da chó vậy.
Ném không xong!
Đế Mặc Thần một bên ăn đậu hũ, trong lòng mỹ tư tư, một bên lại phát huy kỹ thuật diễn cấp bậc ảnh đế của mình, dồn dập hỏi:
"Tiểu Túc Túc, ngươi nói cho ta biết? Ngươi từng nhìn thấy phụ thân ta sao?"
Mạc Túc một bên nỗ lực gỡ ngón tay hắn ra, buồn bực nói:
"Chưa thấy qua!"
Đế Mặc Thần nghe vậy, trong lòng hơi hụt hẫng, nhưng chưa chịu buông tha hỏi tiếp:
"Vậy tiểu Túc Túc làm sao mà biết Đế Chước Huân là phụ thân ta?"
Mạc Túc đối diện nhìn người nọ, ánh mắt đen bóng lạnh lùng như hắc động không đáy:
"Tiêu Phạn nói với ta, trên người ngươi có Phượng Hoàng Hỏa.
Cho nên, ta nghi ngờ mẫu thân ta cùng phụ thân ngươi là đồng môn sư huynh muội."
Đế Mặc Thần: "!!!"
Cho dù là thái sơn sụp đổ ngay trước mắt cũng vẫn duy trì bình tĩnh như Đế Mặc Thần, lúc này đã hoàn toàn trợn tròn mắt, gương mặt dưới lớp mặt nạ tràn đầy khiếp sợ.
Vài giây sau, hắn càng thêm nắm chặt tay Mạc Túc, bên môi nở rộ tươi cười, chói mắt như hoa mai nở rộ giữa trời đông giá rét, con ngươi trở nên lấp lánh dị thường, âm thanh có chút run rẩy lại trầm trọng nói:
"A Túc! Ngươi không thấy đây hoàn toàn là duyên phận sao? Trời xa đất lạ, chúng ta lại có thể gặp nhau.
Ta đã bỏ lỡ rất nhiều năm, ta không nghĩ lại bỏ lỡ nữa.
Ta biết trong nhất thời ngươi sẽ không chấp nhận, nhưng A Túc, ngươi có thể cho ta cơ hội sao? Cơ hội được chăm sóc, bồi dưỡng hài tử, cơ hội được cùng ngươi trải qua gian nan sóng gió, tìm phụ mẫu của chúng ta trở về.
A Túc, ngươi có nghĩ tới, nếu người của bảy năm trước không phải là ta, mà là một người khác, ngươi sẽ đối xử với hắn như thế nào?"
Mạc Túc nghe đến câu cuối thì đình chỉ giãy dụa, mi mắt rũ xuống như suy tư gì, chân mày lại nhíu thật chặt.
Đúng vậy, nàng chưa từng có suy nghĩ qua vấn đề này.
Nếu như phụ thân của hai đứa nhỏ không phải là Đế Mặc Thần mà là một người khác thì nàng phải làm gì?
Rõ ràng trước khi tương nhận, nàng từng độc ác mà nghĩ trả thù cho nguyên chủ, muốn đánh cho hắn tàn phế, thậm chí là giết người.
Nhưng đối phương là Đế Mặc Thần, nàng lại làm gì?
Hình như là từng bước thỏa hiệp, chịu đựng hắn lắc lư cợt nhả trước mặt chính mình, đáy lòng tuy rằng cảm thấy phiền phức nhưng lại không hề bài xích.
Đây chẳng lẽ chỉ dựa vào hắn là phụ thân của bọn nhỏ thôi sao?
Mạc Túc cảm giác mình bắt giữ đến cái gì, lại phảng phất cái gì cũng không bắt lấy, phía trước tựa như một đoàn sương mù mơ hồ che chắn tầm mắt, khiến nàng nhất thời ngơ ngẩn, không tìm thấy phương hướng.
Đế Mặc Thần thấy bộ dạng rối rắm này của Mạc Túc, trong lòng hơi buồn cười, hắn nhịn không được nâng lên một bàn tay, ngón trỏ vân vê qua lại giữa mày của nàng, nói:
"A Túc! Không cần suy nghĩ nhiều, không cần cảm thấy có gánh nặng.
Ta hỏi vấn đề như vậy không phải muốn khó xử ngươi.
Thời gian của chúng ta còn dài, tình cảm là thứ phải trải qua hun đúc mài giũa thì mới có thể bền lâu."
Mạc Túc tựa lưng vào ghế, chân mày giãn ra, ánh mắt nhìn thẳng người đối diện, thanh âm thiếu vài phần lạnh lẽo, nhiều chút tia mê hoặc:
"Như vậy, ta cũng hỏi lại ngươi một câu! Nếu tiểu Long, tiểu Hồng không phải hài tử của ta mà là của một người khác, thì ngươi sẽ giải quyết thế nào!?"
Đế Mặc Thần chợt cứng đờ thân thể, đáy mắt lại xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Hắn lắc đầu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Mạc Túc, chém đinh chặt sắt nói:
"Không có nếu như! Sự nghi hoặc của ngươi là không thể thành lập!"
Mạc Túc híp mắt sắc bén, khóe miệng giơ lên tia cười nhạo, trông có vẻ lương bạc lại hờ hững vô cùng:
"Nói vậy, ngươi không dự tính trả lời?"
Đế Mặc Thần âm thầm lau mồ hôi lạnh, trong ánh mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, hắn nói:
"A Túc, ngươi còn không rõ sao? Chúng ta ở phương diện nào đó là giống nhau, lạnh lùng, cô tịch, không dễ dàng tin tưởng người khác.
Nếu một nữ nhân xa lạ đến gần, ta đã sớm đá văng ra xa mười thước.
Ngược lại là ngươi, ta lại kiên nhẫn có thêm, tận lực quan tâm cảm xúc của ngươi.
Điều này nói rõ cái gì? Đó là vị trí của ngươi trong mắt ta khác hẳn với người khác.
Nó không phụ thuộc vào việc ngươi có phải là mẫu thân của Tiểu Long và Tiểu Hồng hay không.
Bởi vì, hài tử là hài tử, ngươi là ngươi! Với hài tử, ta sẽ có đầy đủ quan ái và trách nhiệm.
Nhưng nếu mẫu thân bọn họ là người khác, vậy ta chỉ có thể xin lỗi, danh phận ta cho không được.
Nhưng sẽ hứa nàng cả đời bình an, cơm áo vô ưu.
May mắn, người đó là A Túc!"
Mạc Túc rũ mắt, che giấu cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt.
Không thể không thừa nhận, câu may mắn, người đó là A Túc phát ra từ miệng của Đế Mặc Thần, lại hoàn toàn đánh vào lòng nàng, kích khởi tầng tầng gợn sóng.
Lời âu yếm, lời thề non hẹn biển nàng nghe qua không ít, nhưng biểu tình của những người đó che dấu dưới vẻ dối trá cùng ôm mục đích tiếp cận, khiến nàng chán ghét không thôi.
Mà nay, chỉ là câu nói bình thường, hoặc có thể nói tầm thường kia, lại hơn hẳn lời hứa thiên trường địa cửu, cho dù kể hết thiên ngôn vạn ngữ hoa mĩ đều không thể sánh bằng.
"Vậy ngươi thích ta sao?" Mạc Túc đột nhiên ngẩng đầu, đâm sầm vào đôi con ngươi lấp lánh tựa sao trời đối diện, khàn khàn hỏi.
"Thích!" Đế Mặc Thần mỉm cười, thập phần thành khẩn gật đầu.
Từ xưa đến nay, hắn giữ thân như ngọc, không biết thích một người cảm giác là gì, nhưng hiện tại hắn rốt cuộc biết.
Hắn thích sự thông minh kể cả gian trá của nàng, thích nàng thẹn quá thành giận, thích từng nụ cười hoặc ánh mắt của nàng.
Mạc Túc không nghĩ tới hắn sẽ nhanh chóng đáp lời như thế, hoàn toàn không có một chút do dự cùng chần chờ, khiến nàng nhất thời không khỏi ngẩn ngơ.
Người nam nhân này, hoàn toàn không làm ra vẻ...
Cũng...!rất phù hợp ăn uống của nàng!
"Như vậy, có thể cho ta biết thân phận thật sự của ngươi sao?" Mạc Túc ngẩng đầu, ánh mắt ba quang liễm diễm, rạng rỡ như lưu ly nhìn người đối diện.
Đế Mặc Thần tạm thời buông ra tay Mạc Túc, sống lưng tựa vào ghế sô