Từ lúc hai đứa nhỏ xuất hiện, đánh thắng nam hài kiêu căng ngạo mạn, cho đến khi Mạc Túc và Đế Mặc Thần lên tiếng, bảy tám tên thị vệ bị chế phục, mồ hôi đầy đầu quỳ trên mặt đất, sở hữu biến cố phát sinh quá nhanh, bởi vậy người xung quanh đều còn thẫn thờ chưa thể hồi phục tinh thần lại.
Đế Mặc Thần và Mạc Túc song song đứng trước mặt nam hài.
Mạc Vân Long đã rút chân về, chạy đến đứng bên cạnh Đế Mặc Thần, hướng nam hài làm mặt quỷ.
Đế Mặc Thần nhẹ nhàng xoa đầu hắn, cười khẽ khen ngợi:
"Tiểu Long làm tốt lắm, huynh trưởng nên phải có dáng vẻ như vậy, luôn luôn bảo hộ chăm sóc cho muội muội."
Dứt lời, hắn bắn ánh mắt đầy sát khí nhìn nam hài, trong lòng cười lạnh.
Tiểu tử thúi, dám cả gan tơ tưởng củng cải trắng nhà hắn.
Nghĩ đến thật mỹ!
Mà Mạc Vân Long trơ mắt nhìn đầu tóc mình bị xoa thành ổ gà, ánh mắt ai oán nhìn người nào đó, nhỏ giọng lầm bầm nói:
"Muội muội của con, con đương nhiên phải bảo vệ! Ngài mau lấy tay ra, tóc của con nó làm sai cái gì mà ngài phải dày vò nó như vậy?"
Mạc Vân Long phụng phịu nói, một bên tranh thủ tránh thoát ma trảo, giải thoát cho đầu tóc soái khí của mình.
Mà nam hài mập mạp nằm quằn quại trên đất, trơ mắt nhìn thị vệ cùng hắn trải qua vô số chiến tích, hiện tại lại nhục nhã thua cuộc, quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy.
Hắn căm tức nhìn đám người Mạc Túc, ánh mắt như muốn phun ra lửa mà nói:
"Các ngươi có biết bổn thiếu gia là ai không? Bổn thiếu là hoàng tử được sủng ái nhất của Bắc Dạ quốc, tương lai khẳng định sẽ thành hoàng đế.
Nữ nhi của các ngươi gả cho ta tuyệt đối ăn sung mặc sướng, có khả năng làm mẫu nghi thiên hạ, được vạn người tôn kính."
"Ta phi! Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn làm hoàng đế! Cha ngươi chỉ sợ mắt bị mù đi?" Nha hoàn bên cạnh Âu Dương Nhược Lan ôm cánh tay đau nhe răng nhếch miệng, nhưng nghe được câu này vẫn nhịn không được nhổ một ngụm nước miếng, chửi ầm lên.
Mạc Du Hồng che miệng cười khúc khích, phụ họa nói:
"Tỷ tỷ, ngài là thục nữ, thục nữ nha! Chúng ta sao phải vì loại người này mà tự hạ thân phận đâu? Tiểu hài tử mà, ai cũng sẽ mơ mộng hão huyền thôi!"
Nha hoàn âm thầm cho Mạc Du Hồng một ngón tay cái, trong lòng cảm thán nữ hài tuổi còn nhỏ thế nhưng đã biết ẩn dụ mà mắng chửi người, câu văn không có một chút thô tục.
Nếu tiểu thư nhà nàng học được nửa phần công lực này, thì còn sợ gì bị đám đệ tử đích truyền trong tộc châm biếm khi dễ đâu.
Âu Dương Nhược Lan len lén nhìn nét mặt nữ hài toát ra tự tin cùng trí tuệ, trong đáy mắt dâng lên sùng bái và hâm mộ.
Phải làm thế nào nàng mới được lợi hại như vậy nha?
Mà bên kia, Mạc Túc đứng từ trên cao nhìn xuống tiểu nam hài, nhướng mày nói:
"Tiểu hài tử còn nhỏ không lo học hành cho giỏi, mà kiêu căng tự đại, ếch ngồi đáy giếng coi trời bằng vung.
Chẳng lẽ cha ngươi không nói cho ngươi biết, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân sao? Ngươi cho rằng hoàng đế là lớn nhất? Đáng tiếc, thái tử được định ra có thể nói phế bỏ là phế bỏ.
Huống chi ngươi còn chưa phải là thái tử."
Tiểu nam hài sắc mặt xanh mét, cắn răng phản bác:
"Ngươi nói hưu nói vượn, ai nói ta không phải thái tử, cha ta đã sớm lập ý chỉ, ngôi vị kia sớm muộn gì là của ta."
Mạc Túc lắc đầu cười, dư quang thoáng nhìn một bóng dáng lén lút đứng ở gần đó quan sát, mắt thấy sắc mặt người kia biến đổi thất thường, nàng ý vị thâm trường cười, lạnh lùng nói:
"Cho dù tương lai ngươi là hoàng đế, nhưng hiện tại ngươi chỉ là một hài tử.
Mà ta dễ dàng bóp chết ngươi như bóp chết một con kiến vậy!"
Nam hài Lục Tân Nghĩa phát hiện Mạc Túc không phải nói chơi, trong lòng rốt cuộc hoảng sợ, hàm răng run lập cập, thân thể thụt lùi về sau, ngoài mạnh trong yếu nói:
"Ngươi! Ngươi đừng xằng bậy nha? Đại nhân khi dễ tiểu nhân, ngươi không sợ bị người khác chê cười sao?"
Đế Thanh Hàn nghe vậy thì không khỏi vỗ tay, cười nhạo:
"Thật là buồn cười! Lúc ngươi tàn nhẫn khi dễ kẻ khác, sao không biết dùng câu này để tự kiểm điểm chính mình đâu?"
"Các ngươi...!các ngươi ỷ đông hiếp ít, ỷ mạnh hiếp yếu!" Lục Tân Nghĩa cắn răng không chịu nhả ra, tranh thủ bác sự đồng tình của mọi người.
Chỉ tiếc, lúc nãy hắn vênh váo tự cao, không coi ai ra gì.
Hiện tại quả báo tới, người xung quanh chỉ cảm thấy thống khoái, chê trách hắn đáng đời.
Mạc Vân Long hướng hắn làm mặt quỷ, trợn trắng mắt nói:
"Vừa rồi ngươi không phải phô trương chính mình gia thế đại, nhiều hộ vệ tùy tùng, còn muốn bọn họ bắt ta sao? Hiện tại chỉ là thời thế đổi thay, gia thế của ta so ngươi lớn hơn, võ công của các thúc thúc a di nhà ta cũng lợi hại hơn nhà ngươi có tí xíu thôi.
Đây không gọi ỷ đông hiếp yếu, đây gọi là cạnh tranh công bằng."
Phốc!
Mọi người xung quanh, kể cả Đế Mặc Thần, Đế Thanh Hàn, Mạc Túc, Phong hộ pháp, Nguyệt hộ pháp, Mạc Nhất đều phì cười lời lẽ đáng yêu của Mạc Vân Long.
Tất cả đều âm thầm giơ một ngón tay cái, tỏ vẻ khen ngợi.
Tiểu tử này có thể nói nha! Cái gì mà lợi hại hơn một tí xíu, rõ ràng là thực lực hai bên cách xa, đơn phương nghiền áp được chưa?.
Xin hãy đọc truyện tại # T R U М t r u y e Л.
V Л #
Lục Tân Nghĩa hắc mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Các ngươi muốn như thế nào mới có thể buông tha cho ta rời đi?"
Mạc Túc đưa mắt nhìn hai đứa nhỏ, ý bảo bọn họ tự mình giải quyết.
Dù sao đều là xô xát giữa tiểu hài tử với nhau, nàng nhúng tay quá nhiều không thỏa đáng.
Hơn nữa cũng phải tạo cơ hội cho bọn nhỏ độc lập tự chủ, có chính kiến, có chủ trương để giải quyết vấn đề.
Đế Mặc Thần thấy hành động của Mạc Túc, trong lòng hơi sửng sốt bất ngờ, nhưng nhanh chóng hiểu ra, khóe môi hơi giơ lên.
Cách dạy con của nàng, thật là thú vị! Nhìn thì có vẻ tàn khốc, bất cận nhân tình, nhưng sâu bên trong lại dụng tâm lương khổ, xúc tiến hài tử hiểu chuyện, trưởng thành.
Bởi vậy, hắn thập phần thuận theo, không có ra tiếng đánh gãy, mà tập trung nhìn vào biểu hiện của hai đứa nhỏ.
Mạc Du Hồng đứng chống nạnh, chỉ tay vào Âu Dương Nhược Lan, phồng má nói:
"Đơn giản! Lúc nãy ngươi đẩy ngã nàng, đánh nàng và người thân bên cạnh.
Cho nên ngươi phải xin lỗi các nàng, hơn nữa bồi thường thiệt hại."
Lục Tân Nghĩa nhìn thiếu nữ mười tuổi đứng bên cạnh Âu Dương Nhược Lan, không phục nói:
"Nàng chỉ là một nha hoàn, có tư cách gì bắt bổn thiếu phải xin lỗi.
Nàng mạo phạm ta, bổn thiếu không đánh chết nàng đã là nhân từ.
Xin lỗi! Không đời nào!!!"
Mạc Du Hồng nhìn Lục Tân Nghĩa, nhíu mày lắc đầu, hận sắt không thành thép nói:
"Ngươi nói sai rồi! Trong sách thánh hiền có viết, mỗi con người đều là một phần tử độc lập, không có chủ tớ chi phân, không có đắt rẻ sang hèn.
Nàng sở dĩ làm nha hoàn, là do nàng không có chỗ dựa chống lưng, xuất thân nghèo khó, cha mẹ cơ hàn, phận nữ nhi lại không thể tự do đọc sách viết chữ, thi đậu công danh, cho nên chấp nhận cúi đầu hầu hạ kẻ khác.
Mà ngươi, từ khi sinh ra đã ở sẵn vạch đích, miệng ngậm thìa vàng lớn lên, y phục có người thay, cơm tới chỉ biết há mồm, có từng làm lụng vất vả?
Nhưng nếu ngươi chỉ là ngươi, không có cha mẹ quyền quý, không có kẻ đón người đưa hầu hạ, thì ngươi xác định chính mình có thể sống tốt hơn nàng sao? Hay chỉ là nô bộc, kẻ có địa vị thấp nhất trong giai tầng, chịu đánh mắng chửi rủa giống như nàng? Thì ngươi có bất bình hay