Trước đề mục đầy oái oăm của tiên sinh đề ra, Lục Tân Nghĩa minh tư khổ tưởng, mặt ủ mày chau.
Trong khi đó, Mạc Vân Long lại bỗng chốc sáng lên ánh mắt, rung đùi đắc ý ngâm nga ra tiếng:
"Khinh ư liễu nhứ, bạch ư mai
Lục xuất hoa tùy khoảnh khắc khai
Tá nguyệt định vi ngân thế giới
Nhân phong phi táp ngọc lâu đài."
Đầu thơ vừa ra, ngay cả Lục Nhâm đều phải sửng sốt kinh ngạc, lầm bầm cảm thán, ánh mắt nóng bỏng nhìn Mạc Vân Long, hỏi:
"Nhẹ hơn bông tơ liễu, trắng hơn hoa mai
Hoa sáu cánh trong khoảnh khắc nở tung bay
Nhờ ánh trăng rải tỏa khắp cõi thế từng lớp bạc trắng
Có gió đưa, bao vây kín các lâu đài ngọc.
Diệu! Thật là thi trung hữu họa! Tiểu tử, bài thơ này là xuất từ tác giả và quyển sách nào, sao ta trước nay chưa từng thấy qua đâu?"
Di? Ngay cả Lục Nhâm tiên sinh đều chưa thấy qua sao?
Tất cả mọi người đồng thời kinh ngạc lại khen ngợi Mạc Vân Long.
Ngay cả hiểu biết rộng rãi như Lục Nhâm đều không nhận biết, vậy chứng tỏ tiểu hài tử này là có học vấn thật sự, mà không phải khoác lác khoe khoang.
Mạc Vân Long không tỏ đắc ý, chắp tay thi lễ, nghiêm tốn nói:
"Không dám giấu tiên sinh, bài thơ này có nguồn gốc từ Tuyết hoa thi tập của nhà văn Nguyễn Bỉnh Khiêm.
Tuyết hoa thi tập của ông ấy rất nổi tiếng."
Lục Nhâm nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, gấp gáp hỏi:
"Tiểu tử, có thể cho ta mượn xem thi tập của ông ấy sao?"
Ai đều biết, hắn là một kẻ si mê văn học, chỉ cần phát hiện điều mới lạ, hắn đều sẽ điên cuồng tìm kiếm và học hỏi.
Mạc Vân Long khẽ lắc đầu, từ chối:
"Tiên sinh xin thứ lỗi, thi tập ở trong tay Vân dì của con, con phải hỏi ý kiến của người đã."
Lục Nhâm dùng ánh mắt đánh giá nhìn qua đám người Mạc Túc, như để tìm kiếm Vân dì trong miệng của Mạc Vân Long rốt cuộc là ai.
Phảng phất biết được ý nghĩ của hắn, Mạc Vân Long lại lắc đầu nói:
"Hiện tại Vân dì của con không có ở đây.
Nhưng nếu con có thể vào ở học viện học tập, nhất định có một ngày mượn được thi tập đưa cho tiên sinh xem."
Lục Nhâm hơi sửng sốt, sau đó thiệt tình bật cười, nói:
"Thật là một tiểu tử giảo hoạt!" Tuổi còn nhỏ, thế mà đã hiểu được cò kè mặc cả, ý của tiểu tử này, chỉ cần thu hắn vào môn hạ của mình, chính mình tùy thời đều có thể xem thi tập.
Lần đầu tiên thấy có người muốn đi cửa sau trắng trợn táo bạo lại thanh mát thoát tục như thế này.
Lục Nhâm càng nhìn Mạc Vân Long càng thêm yêu thích không thôi!
Mà bên kia, Lục Tân Nghĩa lại không phục nói:
"Một bài thơ không biết lai lịch từ đâu ra, sao có thể vẫn được tính điểm?"
Mạc Du Hồng nghe vậy, chống nạnh hùng hổ nói:
"Tiên sinh nói chỉ cần bối ra thơ đúng chủ đề, nhưng chưa nói rõ nhất định phải là của nhà văn nổi tiếng đến ai ai cũng biết nha.
Ngươi không nghĩ ra được là do ngươi xuẩn, nhưng không thể phủ định đáp án mà ca ca ta đưa ra."
Lục Tân Nghĩa dậm chân, phồng má tức giận nói:
"Ai? Ai nói ta không nghĩ ra được? Không phải chỉ là một đầu thơ thôi sao?"
Mạc Du Hồng gật gù nói, giọng nói nhuyễn manh đáng yêu:
"Đúng vậy, chỉ là một bài thơ thôi, hơn nữa chỉ cần bối ra mà không phải tự sáng tác, ngươi thế nhưng suy nghĩ nửa ngày cũng chưa ra kết quả, ta xem ngươi nên nhận thua đi là vừa."
Lục Tân Nghĩa nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ai nói ta không nghĩ ra được, các ngươi nghe cho rõ đây:
Bắc quốc phong quang
Thiên lý băng phong
Vạn lý tuyết phiêu
Vọng trường thành nội ngoại
Duy dư mãng mãng
Đại hà thượng hạ
Đốn thất thao thao
Sơn vũ ngân xà
Nguyên trì lạp tượng
Dục dữ thiên công thí tỷ cao
Tu tình nhật
Khán hồng trang tố lý
Phân ngoại yêu nhiêu.
Ta không chỉ nghĩ ra, ta còn nghĩ ra câu dài hơn hắn cho nên mới phí thời gian, hắn chỉ có thể nhớ rõ bốn câu."
Lục Tân Nghĩa ngâm nga xong, nhìn về phía Mạc Vân Long, đắc ý nói.
Mà Mạc Vân Long lại vẻ mặt thản nhiên nói:
"Ngươi tuy rằng bối ra thơ dài hơn ta, nhưng ngươi lạc đề rồi.
Không, phải nói là thiếu ý! Tiên sinh nói, trong thơ không chỉ có tuyết, mà còn phải ẩn dụ về một loài hoa.
"Hồng trang tố lý" là chỉ "muôn hồng nghìn tía" nhưng không rõ rệt là loài hoa nào.
Tuy ta chỉ bối có bốn câu, nhưng cả ý lẫn nghĩa đều đầy đủ, có hoa mai, có bông liễu ẩn dụ tuyết hạ xuống, có gió và trăng, kể cả lầu đài gác ngọc.
Còn bài thơ của ngươi, chỉ tả cảnh non sông là nhiều, nhưng không có hoa."
Lục Tân Nghĩa phụng phịu nói:
"Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó sao? Chúng ta là đối thủ, ngươi đương nhiên phải phủ định ta.
Tiên sinh còn chưa đưa ra lời bình đâu."
Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn Lục Tân Nghĩa lộ ra tiếc nuối cùng thương hại.
Đứa nhỏ này, không chỉ sai không biết hối cải, mà còn suy bụng ta ra bụng người, luôn nghĩ người khác muốn hại mình.
Ai! Chẳng lẽ người trong hoàng tộc đều có bệnh chung là đa nghi và vọng tưởng chứng sao?
Lục Nhâm cũng nhìn về Lục Tân Nghĩa, sắc mặt bình thản nói:
"Mạc Vân Long nói không sai, bài thơ của ngươi quả thật thiếu ý.
Nếu ngươi không thể nghĩ ra bài thơ khác bổ sung, vậy đề mục này xem như ngươi lại thua."
Lục