Tất cả sự chú ý của mọi người đều tập trung lên quang cầu có hình ảnh Mạc Vân Long, chỉ thấy đứa nhỏ này ngồi trên một con chim được lắp ráp từ các linh kiện bằng gỗ, tứ chi không hề thô cứng mà cực kỳ linh hoạt, sự cân bằng ổn định, hơn nữa tốc độ rất nhanh.
Cái đầu chim gỗ hơi lắc lắc, trục xoay ở đỉnh đầu liên tục chuyển động, sau đó dừng lại, mũi kim chỉ về một hướng.
Sau đó ánh mắt Mạc Vân Long sáng lên, hai tay ôm chặt lấy đầu chim gỗ, hai chân kẹp chặt vào thân bụng nó, bắt đầu bay đi.
Lục Nhâm tiên sinh thấy vậy, dường như không thể tin nổi vào mắt mình, vỗ đùi nói:
"Trời ạ! Chỉ trong thời gian mười mấy phút mà đứa nhỏ này lại sáng tạo ra vật thần kỳ như thế! Không chỉ có làm cho những khối gỗ vô tri vô giác trở nên có linh hồn, mà trong đó còn có công năng định vị tìm đường.
Thiên tài! Quả thực là thiên tài!"
Tử Huyền đại sư nhanh chóng ra tiếng nói, thanh âm chứa vài phần biệt nữu:
"Thiên phú của đứa nhỏ này, hẳn là càng thích hợp với sự bồi dưỡng từ Thanh Tùng.
Đáng tiếc lão nhân kia lúc nào cũng bế quan không hỏi chuyện khác.
Hoàn toàn bỏ lỡ một hạt giống tốt."
Tuy rằng Nguyệt Thanh Loan châm ngòi ly gián, thổi gió bên tai khiến Tử Huyền không thích Mạc Túc, đồng thời ghét luôn cả hai đứa nhỏ.
Nhưng hắn không thể không thừa nhận, hai đứa nhỏ này quá ưu tú.
Ưu tú đến nỗi hắn đều tâm động, không cách nào hận cho được.
Lục Nhâm liếc xéo Tử Huyền một cái, phản bác nói:
"Thanh Tùng chỉ chuyên nghiệp về cơ quan thuật, nhưng sự am hiểu của đứa nhỏ này lại tích cóp rộng rãi từ các mặt.
Nhân tài như vậy, chỉ chuyên chú học cơ quan thì chẳng phải quá lãng phí rồi sao? Ngươi không cần thọc gậy bánh xe nha."
Ngay sau đó, Lam Vân đại sư cũng trợn mắt, vuốt râu mỉm cười nói:
"Hai người các ngươi ai cũng có lý lẽ của riêng mình.
Nhưng nói câu công đạo, ta lại thấy đứa nhỏ này phù hợp ở chỗ ta hơn!"
"Thiết!"
"Ta không thấy phù hợp chỗ nào nha?"
"Đứa nhỏ người ta thích và thiên về luyện khí thuật nhiều hơn.
Ngươi lại một hai bắt chuyển thành luyện đan thuật, ngươi thật quá đáng!"
Tử Huyền và Lục Nhâm hiếm khi ăn ý mà đồng thời ra tiếng phun tào.
"Phù hợp hay không không quan trọng, quan trọng là đệ tử yêu quý của ta cùng bọn nhỏ có huyết thống thân thuộc.
Cho nên bọn nhỏ cũng sẽ ưu tiên lựa chọn lão phu."
Lam Vân đại sư cực kỳ giống như lão ngoan đồng, biểu tình tràn đầy tự hào và đắc ý.
Lục Nhâm đại sư không phục, nhìn chằm chằm Đế Cửu Diên và hỏi:
"Cửu Diên nha đầu! Ngươi hãy nói một câu công đạo đi! Rốt cuộc là ai mới thích hợp dạy dỗ hai đứa nhỏ này!"
Đế Cửu Diên nhìn sư phụ nhà mình, rồi lại nhìn qua Lục Nhâm sư thúc, vẻ mặt tràn đầy buồn cười cùng bất đắc dĩ, nhún vai nói:
"Sư phụ, sư thúc! Hai ngài ngồi ở đây cãi nhau, tranh giành cũng có được gì đâu! Quan trọng là ý nguyện của tiểu Long và tiểu Hồng.
Và cả sự dẫn dắt từ cha mẹ của bọn họ nữa.
Huống chi, hai đứa nhỏ một khi đã trở thành học sinh của Tinh Huyền học viện chúng ta, thì các ngài có thể thay phiên hoặc cùng nhau dạy dỗ đều được mà!"
"Cửu Diên nói đúng, sao ta không nghĩ ra ha?" Hai người bừng tỉnh đại ngộ, vỗ trán nói.
Dứt lời, cả hai người lão nhân cùng cười lớn, sau đó tiếp tục chú ý vào quang cầu.
Mà trong lúc này, Mạc Du Hồng cũng rốt cuộc tính nhẩm xong xuôi, nhét bút lông vào túi áo, nàng mới đứng lên, híp mắt dựa theo những đường cong ngoằn ngoèo trên tờ giấy mà đi tới.
Mọi người lúc đầu cũng không quá để ý tới, chỉ tưởng nàng vẽ loạn lung tung hoặc đoán mò, bởi vì cũng có mấy hài tử dùng bút phác thảo ghi nhớ lại những cung đường đã đi qua.
Nhưng khi mọi người nhìn lại, mới phát hiện không biết từ khi nào mà đứa nhỏ này đã đi ra sở hữu vòng xoáy lặp lại, khung cảnh xung quanh ngày càng rộng thoáng, thấp thoáng đằng xa chính là lối ra của trận pháp mê cung.
Mọi người rốt cuộc cả kinh lên tiếng:
"Này? Đứa nhỏ này làm sao mà được vậy?"
"Rõ ràng mấy hài tử khác cũng vẽ bản đồ, nhưng tại sao lại khác biệt lớn như thế? Rốt cuộc vấn đề ra ở nơi nào?"
"Hơn nữa các ngươi có phát hiện hay không? Phong cách bản đồ mà đứa nhỏ này vẽ ra rất kỳ quái, kí hiệu cũng thật lạ lẫm.
Những vòng tròn, mũi tên, dấu x đó đại biểu cho cái gì?"
"Xin lỗi! Ta là học tra, cho nên ta cũng không hiểu được!"
Ở trên đài, Lam Vân đại sư cũng khó hiểu nhìn qua Tử Huyền và Lục Nhâm, hỏi:
"Các ngươi nhìn ra được gì không?"
Tử Huyền đại sư lắc đầu nguầy nguậy, mà Lục Nhâm cũng nhíu chặt hai đầu lông mày như đang suy nghĩ vẫn đề gì khó khăn lắm.
Sau đó thì thầm lẩm bẩm nói:
"Đứa nhỏ này không dùng tới chữ số và thuật toán thông thường của Huyền Nguyệt đại lục.
Nhưng kết cấu bản đồ lại gọn gàng và dễ hiểu hơn nhiều.
Nếu như không phải do đứa nhỏ này tự sáng tạo, thì chắc chắn là được gia tộc truyền thừa cho.
Nhưng ta nhớ không lầm thì trên đại lục, không có gia tộc họ Đế nào chuyên nghiệp về thuật số và cơ quan?"
Khi nói lời này, ánh mắt Lục Nhâm lại tò mò nhìn về Đế Cửu Diên, trong lòng không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Đế Cửu Diên vào học viện đã hơn mười năm, nhưng mãi cho đến hôm nay hắn mới biết được nàng còn có người nhà.
Trông khí chất người nhà của nàng đều không phải người bình thường, sẽ không bừa bãi vô danh mới đúng.
Ấy thế mà, hắn lại chưa từng nghe ai nhắc về gia tộc họ Đế.
Chưa đợi Đế Cửu Diên tỏ ý kiến, Lam Vân đại sư đã trước một bước giải thích:
"Tiểu tử Đế Mặc Thần kia ta biết, thiên phú luyện đan của hắn là không tồi, cho nên Diên nhi cũng như thế.
Nhưng một người muốn kiêm tu hai môn không phải là việc dễ dàng, ta dám khẳng định hắn không hiểu những thuật số này đâu.
Hơn nữa bởi vì đã xảy ra chút chuyện không mong muốn, mà hắn không biết sự tồn tại của hai đứa nhỏ, cho đến đoạn thời gian gần nhất mới nhận thân!"
Lục Nhâm đại sư hoàn toàn giật mình, không thể tin tưởng há hốc miệng, kinh ngạc hỏi:
"Còn có chuyện này xảy ra? Cho nên những năm này, hai đứa nhỏ đều do mẫu thân bọn họ dạy dỗ mà lớn lên?"
Đế Cửu Diên cười khổ gật đầu, thanh âm có chút rầu rĩ nói:
"Có thể nói là như vậy! Một nữ nhân lại có bản lĩnh dạy dỗ hài tử ưu tú như thế này, Cửu Diên đôi khi hổ thẹn, nhưng lại rất khâm phục đại tẩu.
Đáng tiếc cho đến hiện tại, đại tẩu vẫn còn giận đại ca, hai người chưa thể về chung một nhà."
Lục Nhâm nghe vậy, cười híp mắt phất tay:
"Ai nha! Hài tử đều đã có, đoàn tụ là việc sớm hay muộn mà thôi.
Tục ngữ có nói: phải tu trăm năm mới đi chung thuyền, phải tu ngàn năm mới chung chăn gối.
Để được gặp gỡ sau sự chia ly dài hạn, âu cũng là duyên phận chưa hết.
Phu thê giận hờn, gây gỗ là chuyện thường tình của thế gian thôi mà.
Bất quá, một mình nuôi dạy hài tử nên người, đại tẩu ngươi cũng là nữ nhân nghị lực phi thường, chỉ dựa vào miệng lưỡi đay nghiến ác nghiệt của thế gian, mà biết bao nhiêu nữ nhân đã dừng chân trước ranh giới, hoặc xấu hổ đến tự sát.
Đại tẩu của ngươi, thật là giỏi giang phi thường.
Nói như vậy, thiên phú của hai đứa nhỏ cũng di truyền từ nàng hoặc nhà mẹ đẻ của nàng rồi?"
Đế Cửu Diên nghe vậy thì bật cười, có ý điều chỉ nhìn thoáng qua Tử Huyền đại sư, châm biếm nói:
"Tuy rằng nhà mẹ đẻ của đại tẩu chẳng ra gì, nhưng xấu trúc rốt cuộc sinh ra hảo măng.
Đại tẩu không giống với người nhà nàng, âu cũng là một điều hạnh phúc."
Lục Nhâm đại sư