Sáng sớm hôm sau, đoàn người Mạc Túc ăn mặc chỉnh chu, đúng giờ có mặt tại quảng trường của Tinh Huyền Học Viện.
Khắp nơi đều là người và người, thật sự rất náo nhiệt.
Giờ Dần vừa đến, không hơn không kém một phút, ba vị chủ khảo là Lam Vân, Lục Nhâm và Tử Huyền đạo sư đúng lúc xuất hiện.
Ba người ăn mặc trang trọng, diện mạo quắc thước, bên người đi theo đệ tử thân truyền.
Lam Vân chỉ có một đệ tử thân truyền, đó là Đế Cửu Diên.
Lục Nhâm thì có vô số đệ tử nhỏ tuổi vây quanh bên cạnh, nhìn tràn đầy thanh xuân sức sống.
Mà bên cạnh Tử Huyền đạo sư, hôm nay chỉ có Lục Nghị đi theo.
Ánh mắt hắn lơ đãng nhìn qua Lục Tân Nghĩa và đoàn người Mạc Túc, ý vị thâm trường xen lẫn một tia u ám khoái ý.
Từ năm sáu tuổi hắn đã đến Tinh Huyền học viện cầu học, tuy rằng tính tình sư phụ quái gở, không thích giao tiếp cùng người khác, nhưng bằng nhân mạch mà chính hắn xây dựng, thăm dò tin tức và làm tay chân trên đó thật sự là quá dễ dàng.
Đáng tiếc, hắn không thể đi vào, chính mắt nhìn thấy Lục Tân Nghĩa và hai đứa nhãi con đã phá hoại chuyện tốt của hắn được đến báo ứng.
Ánh mắt Lục Nghị thay đổi quá nhanh, cơ hồ chỉ là lướt ngang qua tựa như người xa lạ, không khiến người khác chú ý.
Nhưng tinh thần lực của Mạc Túc cường đại không kém, nháy mắt đã bắt giữ tới ánh mắt lướt qua kia, đưa tay ấn nhẹ trái tim đập nhanh trong tức khắc, khẽ nhíu mày.
"Tiểu thư, ngài làm sao vậy?"
"A Túc, ngươi bị làm sao?"
Đế Mặc Thần và Mạc Nhất vẫn luôn chú ý đến Mạc Túc, thấy nàng lộ ra biểu tình khó coi này, đồng thời hỏi ra tiếng.
Mạc Túc thử cảm nhận vài lần, nhịp độ của tim đập đã bình thường, nhưng sắc mặt nàng vẫn hơi ngưng trọng, híp mắt nhìn theo bóng lưng Lục Nghị đi cùng các vị đạo sư lên đài, ngữ điệu nghiêm túc nói:
"Ta bỗng nhiên có một cỗ dự cảm không được tốt lắm! A Nhất, sau khi ta vào Hàm Sơn, ngươi nhất định phải trọng điểm chú ý sự an toàn của tiểu Long và Tiểu Hồng.
Còn có...!à mà thôi vậy..."
Mạc Túc vốn định nói, Đế Mặc Thần hôm qua mới cắt đi đầu lưỡi của Nguyệt Thanh Loan, bằng tính tình có thù tất báo của nàng kia, khẳng định sẽ có động tác.
Nhưng Mạc Nhất phải lo cho bọn nhỏ, không thể lại phân thân rời đi chú ý Nguyệt Thanh Loan.
Mạc Túc không khỏi tự kiểm điểm lại bản thân.
Tốc độ phát triển của Viêm Tinh Thành vẫn quá chậm.
Trọng điểm và căn cứ ở phía nam, phía đông và phía tây chỉ hợp tác cùng một số thế lực nhưng chưa hoàn toàn nắm giữ hết con đường.
Đến nỗi phía bắc bên này, lúc trước có tửu lầu ở thành Thiên Nguyệt do Mạc Cửu đóng giữ, hiện tại bất đắc dĩ đóng cửa, Mạc Cửu có nhiệm vụ phải làm.
Nàng muốn triệu hồi thủ hạ cũng không kịp thời gian.
Thôi thôi, trước mắt cứ như vậy đi, Nguyệt Thanh Loan hận nàng hận đến như vậy, e là đầu mâu sẽ chỉ nhắm đến nàng.
Nàng chỉ có thể ôm cây đợi thỏ vậy.
Thình lình lúc này, âm thanh của Đế Mặc Thần vang lên, hắn trang trọng nói với Phong hộ pháp, Nguyệt hộ pháp, và cả Đế Thanh Hàn:
"Tam đệ, ngươi cùng Mạc Nhất chú ý bảo hộ bọn nhỏ, nếu việc ngoài khả năng thì tìm đến nhị tỷ ngươi và Lam Vân đại sư nhờ trợ giúp.
Bọn họ ở Tinh Huyền học viện, có một số quyền hạn để vận dụng."
"A Phong, ngươi theo dõi nhất cử nhất động của Lục Nghị.
A Nguyệt, ngươi đi tìm xem Nguyệt Thanh Loan đang làm gì, đừng để nàng ta có cơ hội gây chuyện."
Phân phó xong rồi, Đế Mặc Thần mới vỗ vai Mạc Túc, nhẹ giọng trấn an:
"A Túc đừng lo lắng, phía sau đã có ta, có bọn họ thủ hộ.
Nếu bọn họ giải quyết không được, chỉ cần phát tin tức, chúng ta sẽ chạy về."
Mạc Túc ngẩng đầu nhìn nam nhân với khuôn mặt bình phàm trước mắt này, trong ánh mắt là kiên định, giọng điệu tự tin mà kiêu ngạo, khiến nàng có trong giây lát hoảng hốt.
Trong trái tim chảy qua một loại cảm giác xa lạ, thực cảm động, thực an tâm, xen lẫn một chút gì đó mơ hồ.
Nàng chưa nói rõ, hắn như thế nào biết nàng sẽ băn khoăn về Lục Nghị và Nguyệt Thanh Loan?
Nhưng mà trước giờ, chưa từng có ai đã nói với nàng "an tâm, phía sau ngươi đã có ta".
Từ trước đến nay, chỉ có nàng thẳng tiến không lùi, dũng cảm không sợ xông vào phía trước.
Thì ra, phía sau lưng có người chống đỡ, che chở là loại cảm giác này sao, thực kì diệu...
Mạc Túc nhìn Đế Mặc Thần, nhoẻn miệng cười, ánh mắt có tinh tinh điểm điểm ánh sáng ở trong đó, tựa như những ngôi sao lộng lẫy bắt mắt, nàng nói:
"Cảm ơn ngươi!"
Lần này, đến phiên Đế Mặc Thần ngẩn người, trong đầu như có pháo hoa nổ tung, trong mắt trong lòng nhất thời chỉ còn lại nụ cười mê người của người đối diện.
"A Túc đối với ta cười!"
"Trời ạ! Từ lần đầu tiên gặp gỡ đến nay, nàng mới nở nụ cười với ta như vậy!"
"A Túc cười lên thật đẹp quá!"
Vui mừng quá đỗi, trong lòng Đế Mặc Thần tựa như máy nói lắp, liên tục lặp lại những câu vô nghĩa.
Mạc Túc nói xong thì không được tự nhiên ngồi xổm xuống, vuốt đầu hai đứa nhỏ mà dặn dò:
"Tiểu Long, Tiểu Hồng, hai con nhất định nhớ phải đi theo bản đồ mà trường học cung cấp.
Đừng tách rời đồng đội, thấy tình hình không đúng thì nhanh chóng chạy theo đường cũ phản hồi trở về có biết hay không? Kết quả thi đấu không quan trọng, hai con đã làm rất tốt rồi, phải chú ý bảo hộ chính mình, có biết hay không?"
Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng ôm chầm lấy Mạc Túc, đồng ngôn đồng ngữ đáp:
"Tiểu Long, tiểu Hồng biết rồi ạ! Chúng con cẩn tuân lời mẫu thân dạy dỗ."
"Mẫu thân yên tâm, chúng con nhất định không để người thất vọng."
Mạc Túc âm thầm thở dài lo lắng, đẩy ra hai đứa nhỏ và nói:
"Hai đứa mau cùng bạn học tụ lại một chỗ, sắp tiến vào Hàm Sơn rồi!"
Hai đứa nhỏ nhìn Mạc Túc, rồi lại nhìn Đế Mặc Thần, hơi không được tự nhiên mà nói:
"Chúng con đi đây! Mẫu thân và...!phụ thân cũng phải cẩn thận, đừng bị thương!"
"Ngoan! Đi đi!" Mạc Túc dở khóc dở cười.
Hai đứa nhỏ này, muốn kêu phụ thân thì cứ kêu, làm gì phải nhìn nàng bằng ánh mắt tự trách áy náy như vậy.
Nàng cũng đâu có ngăn cấm bọn họ nhận cha đâu nào.
Đế Mặc Thần cũng phục hồi tinh thần lại, giơ tay vỗ đầu hai đứa nhỏ, vui mừng không biết nên nói lời gì ngoài mấy chữ:
"Bảo hộ chính mình!"
Hai người nhìn theo hai đứa nhỏ rời đi, lúc này mới cảm nhận được sự lo lắng và bất an trong lòng.
Đế Mặc Thần nắm lấy cánh tay Mạc Túc, vừa đi vừa nói:
"Chúng ta cũng vào Hàm Sơn thôi.
Đừng lo lắng quá, tiểu Long, tiểu Hồng đều rất thông minh, hơn nữa tu vi lại không thấp, trong trường hợp bình thường đều có thể ứng phó được."
Mạc Túc cũng không buồn rút tay ra, sóng vai cùng hắn đi, bình thản nói:
"Trước giờ bọn nhỏ đều chưa từng rời đi ta quá lâu để thiệp hiểm một mình như vậy.
Trời xa đất lạ, không thân chẳng quen, ta lo lắng cũng là chuyện thường tình."
Đế Mặc Thần bật cười, an ủi nói:
"Chim non rồi có một ngày sẽ rời đi tổ ấm, trong tương lai bọn họ sẽ càng đi càng xa, đi xây dựng thế giới thuộc về bọn họ."
Đế Mặc Thần điểm đến là ngăn, chỉ có một câu sau hắn chưa nói.
Đó là, con cái trưởng thành có thế giới của riêng mình.
Chỉ có nàng và hắn, mới thuộc về lẫn nhau, từ thân thể đến linh hồn.
Thái độ của nàng đã có biến chuyển, hắn sợ nàng phản cảm, cho nên chưa nói.
Nhưng hành động nắm chặt tay nàng đã chứng minh lời hứa âm thầm của hắn.
Hắn muốn cùng nàng, lẫn nhau nâng đỡ, chia sẻ buồn vui, đồng lòng hợp ý, như bây giờ giống nhau, nắm tay đến tóc bạc da mồi.
Nháy mắt, người ở quảng trường đã rời đi hơn phân nửa, hài tử và người trưởng thành có hai lối thông đạo riêng để tiến vào Hàm Sơn.
Một bên là ngoại vây, và một bên là nội vây.
Cảnh tượng thay đổi, mấy đứa nhỏ thấy mình đã đứng ở trong một mảnh rừng cây, hoa lá sặc sỡ nhiều màu, ong bướm bay khắp nơi, khung cảnh tú lệ, đẹp không sao tả xiết.
Năm mươi đứa nhỏ chia thành mười đội, mỗi đội năm người.
Trong đội của Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng, có Âu Dương Nhược Lan, ngoài ra còn có Chu Lệ Na và một nam hài có thân hình rắn chắc tên gọi Thạch Miểu.
Thạch Miểu là bằng hữu mới của Mạc Vân Long, quen nhau lúc thi đấu trận doanh, còn có cả Đỗ Sơn và Lương Ngọc, nhưng hai người kia đã sớm định ra đội ngũ trước, không dễ dàng thất tín, cho nên mới không cùng Mạc Vân Long hợp thành một đội.
Cuối cùng chỉ có Thạch Miểu là tham gia vào.
Lúc này Mạc Vân Long cầm bản đồ, mọi người bầu hắn làm tiểu đội trưởng, hắn so sánh bảng nhiệm vụ và bản đồ, nói:
"Nơi chúng ta đang đứng là ở đây, cách hướng đông một trăm mét có chỗ sinh trưởng Lục Diệp hoa và Trích Tinh thảo, chúng ta đi nơi đó trước nha."
Thạch Miểu gãi gãi đầu, ngây ngốc nói:
"Cái đó, các ngươi cứ quyết định, ta không có ý kiến.
Chỉ cần có dã thú để ta phụ trách là được."
Chu Lệ Na khoác tay Mạc Du Hồng, chỉ tay vào Mạc Vân Long, rồi lại chỉ tay vào Mạc Du Hồng, nhún vai cười cợt nói:
"Có đội trưởng có bản lĩnh như ngươi, lại có bộ não thông minh lém lỉnh của tiểu Hồng, hơn nữa đánh nhau lên tàn nhẫn không muốn sống như tiểu Lan, ta cảm thấy mình có thể nằm thắng."
Âu Dương Nhược Lan nghe vậy