Cùng lúc đó, Mạc Túc và Đế Mặc Thần đã tiến vào khu vực trung tâm của Hàm Vân Sơn, nơi này không có hoa hoa thảo thảo, càng không có khung cảnh tú lệ như ngoại vây, mà hoàn cảnh xung quanh cằn cỗi tiêu điều, loạn thạch gai góc vứt lung tung ở khắp nơi, đất đai nứt nẻ hình thành những chỗ trũng nối liền với vực sâu, nhìn qua hung hiểm vô cùng.
Đang đi tới, Mạc Túc cảm nhận được tinh thần ấn ký bị xúc động, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, bước chân không khỏi dừng lại, ngửa ánh mắt sắc bén nhìn về nơi nào đó.
"A Túc! Làm sao vậy!?" Đế Mặc Thấy thấy nàng dừng lại, sắc mặt khó coi thì hắn cũng dừng lại theo, lo lắng hỏi.
"Tiểu Long, tiểu Hồng đã xảy ra chuyện!!!" Mạc Túc một bên thông qua khế ước huyết mạch liên hệ Mạc Nhất, Mạc Cửu và những người khác nhanh chóng xuất động lực lượng tìm kiếm bọn nhỏ, một bên trả lời Đế Mặc Thần.
"Cái gì!? Vậy chúng ta mau quay trở về đi!" Đế Mặc Thần không truy tìm nguyên nhân tại sao Mạc Túc dù ở xa cũng có thể biết được hai đứa nhỏ gặp nguy hiểm.
Có câu nói mẫu tử liên tâm mà không phải sao?
Lòng nóng như lửa đốt, Đế Mặc Thần cũng không rảnh cố kỵ điều gì, bàn tay to dắt lấy tay nhỏ của Mạc Túc, điều khiển huyền lực bay lên không trung.
Mắt thấy Đế Mặc Thần đặt vị trí của hai đứa nhỏ lên hàng đầu, ngay cả Bích Linh Châu đều không buồn quan tâm tới, Mạc Túc cực kỳ hài lòng, bởi vậy cũng không so đo khi hắn nắm lấy tay mình.
Hai người hóa thành tàn ảnh chạy về ngoại vây của khu rừng, nhưng chưa đi khỏi bao xa, thì từng tiếng chấn động ở phía sau bỗng chốc vang lên.
Hai người không khỏi quay đầu nhìn lại, và ánh mắt đồng thời co rụt mạnh mẽ khi thấy cây cối liên tiếp gãy đổ, mặt đất nứt ra thành những cái khe to lớn.
Trên bầu trời, dưới mặt đất, trong đáy nước thình lình xuất hiện rất nhiều yêu thú hoảng hốt chạy vội.
Chúng nó mặc kệ phương hướng, hốt hoảng đâm đầu mà chạy, phảng phất bị thứ gì đáng sợ truy đuổi ở phía sau.
Tất cả chướng ngại vật cản đường đều trở thành bột mịn dưới móng vuốt hung tàn và thân thể cường tráng của chúng nó.
Hai người còn nhìn thấy rất nhiều người dự thi, có cả đệ tử của Âu Dương gia tộc ở trong đó, nhưng tất cả mọi người chật vật, hoảng loạn trốn tránh, hoặc bất đắc dĩ bị cuốn vào đại quân yêu thú đen nghìn nghịt, bắt buộc phải giơ lên vũ khí mà mở một đường máu.
Tiếng chửi rủa inh ỏi, tiếng kêu la thảm thiết của người và yêu thú, chỉ chưa đầy mười phút mà huyết khí đã nồng nặc xông lên tận trời.
Yêu thú giống như điên rồi, tranh giành chỗ cùng nhân loại để chạy ra ngoại vây, cho nên nếu ai cản đường, chúng nó đều sẽ dùng phương thức tàn nhẫn nhất mà tiêu diệt.
Huyết vụ bay tứ tung, khắp nơi đều là phần chia lìa của thân thể, tay cụt, chân cụt, nhìn thấy mà ghê người.
Mạc Túc và Đế Mặc Thần nhìn nhau, thấy rõ cảm xúc ngưng trọng từ trong mắt đối phương, Mạc Túc lạnh lùng nói:
"Không tốt! Bọn nhỏ còn ở ngoại vây không biết gì? Nhất định không thể để đám yêu thú này tàn sát đến ngoại vây."
Không phải Mạc Túc mềm lòng hay đồng tình ai, nhưng trơ mắt nhìn các mầm non thơ ấu chết dưới tay yêu thú, nàng không thể chịu đựng được.
"Đệ tử dự thi đã có người chết, e là không bao lâu nữa các đạo sư của học viện Tinh Huyền sẽ phát hiện không đúng và đến điều tra.
Chúng ta tại đây trấn cửa ải, không để một con lọt lưới." Đế Mặc Thần mím môi, nói.
Ý của hắn cùng Mạc Túc không mưu mà hợp, phía ngoại vây bên ngoài có nhi tử nữ nhi của hắn, cho nên mặc kệ dùng cách gì, bọn họ cũng phải ngăn lại đám yêu thú điên cuồng này.
Chap mới luôn có tại -- TRÙMtr uуện.VN --
Hai người vừa dứt lời, ăn ý mà tách ra, Mạc Túc cầm chủy thủ dẫn đầu xông vào trước nhất, nói vọng lại phía sau:
"Đế Mặc Thần, ngươi phụ trách bầu trời, ta phụ trách dưới đất.
Cẩn thận một chút!"
Được nàng quan tâm, Đế Mặc Thần hơi cáo hứng nhếch khóe môi, nhưng khi ánh mắt chạm vào vô số yêu thú từ xa bay tới, thì biểu tình tức khắc biến thành âm trầm lạnh lẽo, tựa như tu la sát thần giáng xuống nhân gian.
Trên tay hắn cầm một thanh kiếm đen nặng trịch, hoa văn ám trầm, huyền lực chấn động, kiếm quang chém ra thành một đường, uy lực vô song, vô số điểu thú chưa kịp phản ứng đã bị chém thành hai nửa, rơi tan tác trên mặt đất, máu loãng như nước mưa từ trên trời rơi xuống, tanh tưởi và hôi thối vô cùng.
Mà dưới đất, Mạc Túc cũng dựa vào một thanh chủy thủ mà đại sát tứ phương, thân pháp nhanh như tàn ảnh, thoắt ẩn thoắt hiện, chủy thủ tựa như lưỡi hái tử thần liên tục thu gặt đầu của yêu thú nào muốn vượt qua điểm giới hạn.
Y phục màu đen mặc trên người bởi vì tưới lên máu tươi mà càng thêm đen thẫm, có vài giọt máu bắn lên mặt, lên mi mắt nàng, cộng thêm đôi mắt lạnh lẽo tựa hàn đàm, khiến nàng lúc này chẳng khác với ám dạ diêm vương là mấy.
Có Đế Mặc Thần và Mạc Túc gia nhập, nhân số tử vong quả thực giảm đi đáng kể, những người dự thi thấy vậy, cũng đều bắt đầu lưng tựa lưng, mở đường máu chạy lại phía Mạc Túc.
Mọi người đánh đến trời đất u ám, nề hà nhân số của yêu thú quá nhiều, phảng phất toàn bộ yêu thú của Hàm Vân Sơn đều xuất động, dần dần có người đã cạn kiệt huyền lực, ngồi xổm dưới đất thở