Mà lúc này, phía sâu trong núi Hàm Vân, đang trình diễn một màn săn giết tàn ác, hoàn toàn là đơn phương bạo ngược.
Ác long bị giam giữ nhiều năm, trong bụng nghẹn một cổ oán khí, nay được thả ra càng là tận tình phóng thích, nơi nó đi qua cỏ cây khô héo, các loại sinh vật nhỏ yếu run bần bật trốn ở hang sâu không dám ngẩng đầu.
Các đệ tử vào núi khảo hạch đứng mũi chịu sào, vô phương chống đỡ, từng người từng người bị ác long quất đánh, cắn xé hoặc dùng móng vuốt chụp thành bánh nhân thịt.
Tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng toàn bộ rừng cây, mùi máu tươi càng ngày càng dày đặc, nhiễm đỏ cả một vùng trời.
Xích Cước đạo sư bởi vì tiếng chuông dồn dập mà bất đắc dĩ xuất quan, cùng Lam Vân đạo sư, Lục Nhâm đ*o sư và Tử Huyền đạo sư một khối bay đến rừng cây.
Thấy cảnh tượng như nhân gian luyện ngục này, cả bốn người đều không khỏi co rụt lại ánh mắt.
Thấy ác long còn tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột, đẩy một đệ tử xuống vách núi, Xích Cước đạo sư dùng tám thành lực lượng đẩy ra một phen kiếm đến chỗ ác long, hùng hổ gầm lên một tiếng:
"Nghiệt súc, mau dừng tay!"
Ác long khinh miệt nhìn qua bốn vị đạo sư, cái đuôi to vung lên đã hoàn toàn chặn lại kiếm thế sắc bén, móng trước giơ lên hướng đỉnh đầu của tên đệ tử kia mà chụp xuống.
"Không!!!"
"Làm càn!"
Lam Vân, Lục Nhâm, Tử Huyền đạo sư đồng thời đỏ mặt tía tai, từng người dùng ra công kích mạnh nhất, đổ dồn xuống ác long.
Bốn cổ huyền lực hùng hậu đan chéo vào nhau, như một thanh lưỡi hái sắc bén chém qua thân của ác long, lần này nó không thể không nghiêng thân tránh né, cho nên người đệ tử kia tránh thoát một kiếp, té ngã lộn nhào dùng hết sức bình sinh trốn đến phía sau lưng của bốn vị đạo sư.
Oanh!
Không trung, bốn cổ huyền lực sượt qua vùng bụng của ác long, sau đó thế không thể đỡ mà đâm trúng một ngọn núi.
Đỉnh núi nháy mắt chia năm xẻ bảy, ầm ầm sụp đổ.
Ác long ngửa đầu bay tại không trung, thân thể căng chặt, dựng đồng đỏ như máu hơi híp lại, cảnh giác nhìn qua bốn vị đạo sư.
"Đáng tiếc để cho nó tránh kịp, nếu không một kích này mà trúng, nó hẳn phải bị thương nặng." Lục Nhâm đ*o sư thu hồi quạt xếp, biểu tình hơi tiếc nuối, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc cực kỳ.
Xích Cước đạo sư nhíu mày nhìn ác long, thanh âm nặng nề nói:
"Không đúng! Bị trấn áp nhiều năm như vậy, thực lực của nó không chỉ không suy giảm, mà còn tăng trưởng một mảng lớn!"
Tử Huyền đạo sư như suy tư gì nhìn cặp mắt của ác long, sau đó bâng quơ dời đi, ngưng trọng nói:
"E là nó đã luyện thành Tử Thần Chi Nhãn, mọi người cẩn thận một chút, không nên cùng đôi mắt của nó trực diện tiếp xúc."
Ba vị đạo sư khác nghe vậy thì cả kinh không thôi, biểu tình nháy mắt càng thêm trầm trọng.
Bọn họ không hoài nghi lời Tử Huyền, bởi vì tuy rằng nhân phẩm của Tử Huyền có vấn đề, nhưng thực lực là được mọi người công nhận, đặc biệt là hắn còn chuyên tu ảo ảnh, huyễn kỹ.
Tử Thần Chi Mắt cũng là một loại ảo thuật, tu luyện đại thành là có thể tác động nhân tâm, khiến người rơi vào mê chướng không thể tự kiềm chế, hoặc ngộ nhận chém giết đồng bạn, hoặc sa ngã trong tuyệt vọng tâm ma, mãi cho đến tử vong.
Bốn vị đạo sư túc mục tế ra vũ khí, đồng thời dùng huyền lực bay lên không trung, sau đó hướng tới ác long mà luân phiên công kích.
Xích Cước đạo sư vẫn dùng kiếm, huyền lực thôi thúc ra hàng trăm đem kiếm ảnh, tỏa định mọi đường lui của ác long.
Lam Vân đạo sư dùng vũ khí là một phen đan đỉnh, đan đỉnh rời tay hắn nháy mắt phồng lên nửa thước cao, phía trong có ngọn lửa xanh huyền bí bừng lên, khiến cho độ ấm xung quanh đều bất giác dâng cao.
Đan đỉnh tráo thiên, dưới sự thúc giục của huyền lực, miệng đỉnh phụt ra một ngọn lửa nóng rực, bay thẳng đến trước mặt của ác long.
Lục Nhâm mở quạt xếp ra, hai tay bay múa bí pháp, tức khắc rất nhiều thanh quạt sắc bén từ trước người hắn bay ra, lấy tư thế ba trăm sáu mươi độ vô góc chết vây quanh ác long, dần dần rút ngắn phạm vi di chuyển của nó.
Mà Tử Huyền đạo sư lại vung lên hai thanh trường tiên, múa may quay cuồng quất đánh ác long, một bên âm thầm thi triển ảo ảnh tất sát kỹ, mục đích là cặp mắt của ác long.
Rống!
Ác long thấy thế trận này, cả người đều tức giận đến run rẩy, cặp dựng đồng càng thêm đỏ tươi.
Bọn tiểu sâu mạt rệp đáng chết lại muốn dùng mấy trò cũ kỹ này vây khốn nó, ngăn cản nó hóa thành chân long, thi triển hoành đồ.
Nó khi xưa uất nghẹn trúng chiêu, bị giam cầm ở đáy vực hơn một ngàn năm.
Hôm nay, một lần nữa, hậu nhân của bọn tiểu sâu lại muốn trò cũ trọng thi, nhưng nó đã không còn là nó của lúc trước.
Ác long khinh thường nhìn thoáng qua bốn vị đạo sư, bỗng chốc há mồm phun ra một đạo hắc khí, đón đầu về phía ngọn lửa phát ra từ đan đỉnh.
Đối với hai thanh nhuyễn tiên, nó lại dùng móng vuốt hoặc đuôi nhọn chụp bay, qua lại nhiều lần tựa như chơi giống nhau.
Ngay tại lúc Xích Cước và Lục Nhâm cho rằng nó đã phân thân thiếu phương pháp, mới đẩy mạnh kiếm pháp và vô số thanh quạt dồn dập tiếp cận, thì ác long bỗng nhiên xoay tròn một vòng, đem vô số thi thể giấu ở khoang miệng phơi bày ra, hơn nữa nó còn ác thú vị mà xuyến thành một chuỗi dài hoàn mỹ bao bọc lại thân mình của nó.
Phốc! Phốc! Phốc!
Vô số thanh kiếm, vô số thanh quạt xếp sắc bén chui vào trong da thịt,