Mắt thấy Mộ Linh Khê biến mất ở hành lang quanh co khúc khuỷu, Mạc Cửu và Bạch Phong Hoa vội vã đuổi theo.
Nhưng nào biết, bọn họ chỉ chớp mắt một cái mà thôi, vô số hắc y nhân từ trên nóc nhà nhảy xuống, đem bọn họ vây quanh.
Âm thanh kiều sất vang lên trong đêm đen, mang theo sát khí vô tận mà quỷ mị.
"Sát!"
Mạc Cửu theo thanh âm ngẩng đầu lên, xuyên qua khe hở giữa một đám hắc y nhân, thấy gương mặt Mộ Linh Khê nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối, ánh mắt oán độc nhìn hai người bọn họ.
Hai người đầu tiên là sửng sốt, sau đó biến đổi sắc mặt.
"Đáng chết!"
Mạc Cửu chửi thầm một tiếng, trơ mắt nhìn Mộ Linh Khê khiêu khích và đắc ý tiềm nhập bóng đêm, mà vô số hắc y nhân cũng tế ra lưỡi hái triều hai người quét tới.
Bạch Phong Hoa và Mạc Cửu rất có ăn ý tựa lưng vào nhau.
Một người dùng trường kiếm, một người dùng đao, huyền lực bùng nổ chặn đứng sở hữu công kích, nhân lúc năng lượng dư ba hỗn loạn, Mạc Cửu ném một cái đồ vật vào trong đám hắc y nhân, còn hắn kéo tay Bạch Phong Hoa vừa lùi lại vừa nói:
"Nơi này không nên ở lâu, đi!
Oanh!
Lửa đạn nổ tung ở giữa không trung, khói đen vựng nhiễm cả khu vực, che đậy sở hữu tầm mắt.
Bạch Phong Hoa lúc này cũng không rảnh làm kiêu, bọn họ thân ở địa bàn của người khác, Ma Điện lại có vô số tín đồ, chỉ cần dùng chiến thuật biển người là có thể háo chết hai người bọn họ.
Vì vậy, Bạch Phong Hoa không có phản kháng, thậm chí phối hợp Mạc Cửu lật qua tường viện.
Sau đó hai người cảm nhận được vô số hơi thở đang đến gần.
Mạc Cửu quyết đoán kéo Bạch Phong Hoa nhảy xuống hồ nước, né tránh rêu phong lặn xuống đáy hồ.
Mà đám hắc y nhân khó khăn lắm mới xua đuổi được khói đen, thấy hai người đã chạy trốn, tức khắc trầm sắc mặt, cầm một cái ngọc thạch truyền âm đưa vào mệnh lệnh:
"Có bọn chuột nhắt đột nhập trung tâm Ma Điện.
Ất đường thỉnh cầu chi viện!"
Sau đó, hắn mang theo một đoàn thuộc hạ bắt đầu bài tra, lùng sục khắp nơi.
Cùng lúc đó, Giáp đường, Bính đường, Đinh đường đều bị kinh động, cấp tốc tập hợp nhân mã, lùng bắt kẻ đột nhập.
Đối với Ma Điện mà nói, đêm nay khẳng định là một đêm áp lực, trắng đêm vô miên.
Mà Mộ Linh Khê lại yên tâm thoải mái mang theo bao tải trở về Thánh Nữ điện, sau đó phân phó tỳ nữ đi chuẩn bị đồ vật.
Nàng ta đứng ở trong điện, híp mắt nhìn ra phía ngoài lúc này đã binh hoang mã loạn, bên miệng treo lên một nụ cười khẩy, ánh mắt âm u quỷ quyệt.
Mộ Linh Khê xưa nay kín đáo cẩn thận, làm sao có thể tin tưởng trên nóc nhà có mèo hoang hay chó hoang.
Mộ Linh Khê không quản đối phương là ai, xuất hiện nơi đây với mục đích gì.
Nhưng nếu đối phương cản trở nàng làm việc, vậy thì để mạng lại đi.
Cười lạnh xong, Mộ Linh Khê đi vào trong điện, rõ ràng không gian rất lớn, cảnh vật bố trí huy hoàng, nhưng xung quanh không có một bóng người, không khí lạnh lẽo tiêu điều, phảng phất là vực sâu không đáy, chờ chực cắn nuốt linh hồn người khác.
Mộ Linh Khê đi nhà lao ở cuối cung điện, ngoài cửa lúc này đã đứng một người tỳ nữ cúi thấp đầu, dáng vẻ khúm núm sợ sệt.
Theo Mộ Linh Khê tới gần, tỳ nữ không khỏi run run, sắc mặt trắng bệch như nữ quỷ.
Mộ Linh Khê không thèm quan tâm tỳ nữ có tâm tư gì, bâng quơ hỏi một câu:
"Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa!?"
Tỳ nữ nuốt một ngụm nước bọt, run lập cập đáp:
"Bẩm… bẩm Thánh Nữ! Lôi… lôi trì đã… đã khởi động.
Cái rương… cái rương chứa Ô Nha cũng đã mang tới!"
Mộ Linh Khê nghe vậy thì nheo mắt mỉm cười, giọng điệu sung sướng nói:
"Làm tốt lắm! Đợi lát nữa ta sẽ khen thưởng ngươi! Đi xuống đi!"
Tuy rằng người đối diện cười sung sướng, nhưng tỳ nữ chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu, khiến tỳ nữ không rét mà run.
Thiếu nữ gục đầu, nơm nớp lo sợ mà