Cảnh tượng hiện lên trước mắt ba người, đó là vô số thi cốt, đầu lâu bị xếp chồng chất lên nhau đặt ở trong thâm mương.
Nước ở trong mương cũng không phải màu đen đục hay trắng tinh, mà là đỏ tươi và tản ra một mùi rỉ sét tanh tưởi.
Phần tay chân bị cụt, vô số đầu lâu với hốc mắt trống trơn, nhưng ở viền mắt còn chảy dài hai dòng lệ đỏ, cộng thêm địa đạo u ám này, khiến không khí nhuộm đẫm huyết tinh và quỷ dị.
Ba người Mạc Vân, Mạc Cửu, Bạch Phong Hoa đồng thời hít hà một hơi, mùi máu tươi đậm đặc xộc vào khứu giác, khiến sắc mặt ba người hơi tái nhợt, dạ dày trong phút chốc như sông cuộn biển gầm.
Bạch Phong Hoa đưa tay che miệng, giọng nói hơi run rẩy:
"Người… tất cả đều là người! Bọn họ bị hành hạ đến chết, thủ đoạn của Ma Điện thật sự độc ác bất nhân!"
Mạc Cửu cũng lên tiếng, thanh âm tràn đầy ngưng trọng:
"Hai bên đều hình thành thâm mương, độ dài kéo thẳng vào bên trong, thì số lượng người chết cũng quá khổng lồ? Như vậy, chúng ta có lý do hoài nghi, địa đạo này được xây nên với mục đích tra tấn hoặc hành quyết kẻ phản đồ, hoặc kẻ thù gây hại cho Ma Điện."
Đúng lúc này, Mạc Vân đã kéo lên khăn che mặt ngăn chặn mùi vị, ngồi xổm bên cạnh thâm mương, hai ngón tay vê một thanh ngân châm đâm vào đầu lâu và huyết tương, sau đó nói với ngữ điệu nghiêm túc:
"Không chỉ thế! Những thi thể này, có người đã chết rất lâu, xương cốt đều hủ hóa, mà cũng có người mới chết gần đây, huyết tinh còn mới mẻ.
Điểm đặc biệt ở đây là, các ngươi xem huyết tương không đặc sệt ở một chỗ, mà nó lưu động chảy về phía bên trong, tựa như bị sai sử vậy.
Còn nữa, ta kiểm tra qua cốt cách của thi thể, phát hiện ra một chuyện rất thú vị.
Những người này tựa hồ đều là huyền giả, nhưng trong đan điền không hề có huyền rễ, càng không có dấu vết để lại của huyền khí, bọn họ đồng thời có một vết thương ở bụng, chỉ khác ở chỗ hoặc bị móng tay xé rách, hoặc bị dao găm đâm thủng.
Ta hoài nghi bọn họ trước khi chết từng bị lấy ra huyền rễ trong đan điền, ngay cả một thân tu vi cũng biến mất.
Như vậy, thì huyền rễ và tu vi của những người này đã đi đâu? Ma Điện thu thập chúng dùng cho mục đích gì?"
Theo lời của Mạc Vân, hai người Mạc Cửu và Bạch Phong Hoa đồng thời quan sát đến tình trạng huyết tương của thâm mương.
Quả nhiên, huyết tương không đặc sệt ở một chỗ, mà là lưu động, như mạch nước ngầm chảy về phía nơi sâu.
Sắc mặt ba người rất ngưng trọng, đặc biệt là Bạch Phong Hoa, nàng như nghĩ đến cái gì, tức giận đến sắc mặt đỏ lên, âm trầm trầm nói:
"Ta biết cái này dùng để làm gì!"
Mạc Vân và Mạc Cửu đồng thời kinh ngạc nhìn nàng, tò mò hỏi:
"Ngươi biết???"
Bạch Phong Hoa hít sâu một hơi, ánh mắt đầy chán ghét mà căm phẫn nói:
"Bảy năm về trước, điện chủ Ma Điện Mộ Dung Càn từng có tham vọng luyện chế Phá Thần Đan, bởi vậy hắn cho thuộc hạ thu thập vô số thiên tài địa bảo, trong đó bao gồm dược liệu hiếm, huyền thú có huyết mạch hiếm, ngay cả dị hỏa đều không buông tha.
Đặc biệt là, muốn thành đan thì cần thiết đại lượng huyền lực duy trì.
Các ngươi biết đó, huyền khí của đại lục Huyền Nguyệt đã càng ngày càng loãng.
Muốn tụ tập lại cũng không dễ dàng như vậy.
Cho nên năm đó Mộ Dung Càn tìm lối tắt, bắt giết vô số huyền giả bị lạc đơn, hoặc phản đồ.
Sau đó dùng cấm thuật rút đi huyền rễ lẫn huyền lực trong người bọn họ, nuôi dưỡng trong Tịnh Linh Bình, đợi cho thời khắc mấu chốt thành đan là có thể sử dụng.
Năm đó, Mộ Dung Càn từng muốn luyện hóa huyết mạch và dị hỏa của chủ tử nhà ta, nhưng may mà chủ tử có định liệu trước, không chỉ không tao ngộ hại, mà còn nhân cơ hội đốt cháy hơn phân nửa tài nguyên mà Mộ Dung Càn tích cóp nhiều năm.
Ta thật không nghĩ tới, cách nhiều năm như vậy, mà Mộ Dung Càn vẫn còn dùng phương pháp tàn độc này dự trữ huyền lực, quả thực coi mạng người như cỏ rác!"
Mạc Vân và Mạc Cửu đồng thời khiếp sợ nói không nên lời, hành động tàn nhẫn của Mộ Dung Càn hoàn toàn đổi mới tam quan của hai người.
"Đại ma đầu" trong truyền thuyết, nói chính là loại người như hắn.
"Chẳng lẽ Mộ Dung Càn còn chưa từ bỏ luyện chế Phá Thần Đan?" Mạc Vân trọng điểm chú ý cái này, tức khắc nhíu mày hỏi.
Bạch Phong Hoa cười lạnh một tiếng, đáp:
"Tham niệm trở thành cường giả đứng đầu, sau đó đột phá vách tường rời đi đại lục đã ăn sâu bén rễ trong đầu, Mộ Dung Càn sao có thể từ bỏ dễ dàng như vậy.
Bất quá, bảy năm trước chủ tử từng hủy hoại kế hoạch của hắn, trong đó có vài nguyên liệu cơ hồ đã tuyệt tích, không có sản phẩm khác thay thế được.
Cho nên, Phá Thần Đan là không có khả năng luyện ra tới! Hắn bắt đầu nóng nảy, quyết định chó cùng rứt giậu, bất chấp tất cả!"
Mạc Cửu hơi suy tư gì nhìn Bạch Phong Hoa, sau đó nói với giọng điệu khẳng định:
"Chủ tử ngươi đã biết Mộ Dung Càn định làm gì tiếp theo, cho nên mới bảo ngươi đến đây, đúng không?"
Mạc Vân nghe vậy, cũng nói thêm vào:
"Tiểu lão muội, chủ tử ngươi cùng với chủ tử nhà ta hiện tại xem như đứng trên một chiếc thuyền, ngươi có tình báo gì, có thể chia sẻ cho chúng ta biết được không? Thêm một người thì thêm một phần sức.
Huống chi, chủ tử nhà ngươi đã sớm kết thù với Ma Điện, mà chủ tử nhà ta cùng hắn có quan hệ, sớm muộn gì cũng bị liên lụy vào trong đó."
Mạc Vân và Mạc Cửu đều không có trách cứ Bạch Phong Hoa giấu diếm bọn họ chuyện lớn như vậy.
Hiển nhiên đây là ân oán giữa Đế Mặc Thần và Ma Điện, hắn không muốn Mạc Túc liên lụy sâu vào, cho nên chỉ kêu Bạch Phong Hoa đi âm thầm điều tra.
Mà gặp gỡ hai người Mạc Cửu và Mạc Vân, hơn nữa đi cùng, hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Bạch Phong Hoa đè đè lông mày, cười khổ nói:
"Các ngươi đều là người thông minh, thông qua một số manh mối vụn vặt, nghĩ đến trong lòng cũng có suy đoán rồi? Không sai, Mộ Dung Càn luyện không được Phá Thần Đan, nhưng chủ tử nhà ta nói, hắn sẽ dùng tới phương pháp cuối cùng trong cấm thuật, mạnh mẽ rút đi huyền lực trong cơ thể người khác, sau đó dùng Thất Tinh Trận trung hòa tinh huyết của một trăm đồng nam đồng nữ, trợ hắn phá Thần."
Ánh mắt hai người Mạc Vân, Mạc Cửu đồng thời co lại, hô hấp hơi dồn dập.
"Súc sinh!" Mạc Vân nhịn không được, giơ lên quyền chém thẳng xuống nền đất, cả cơ thể đều tức giận đến run lên.
Mộ Dung Càn động đến người trưởng thành, nhưng Mạc Vân chỉ bức xúc căm giận.
Nhưng hắn dám động đến hài tử, thì hoàn toàn xúc phạm đến nghịch lân của nàng.
Mạc Cửu biết, Mạc Vân thống hận nhất những kẻ duy lợi là đồ, dùng hài tử làm