Trong khi ở các nơi trong Ma Điện bắt đầu ồn ào nhốn nháo, mạch nước ngầm dâng lên mãnh liệt, thì ở trước cửa cung điện của Đại trưởng lão lúc này, lại nghênh đón khách quý.
Người giữ cửa thấy người đến là ai thì kinh ngạc há to miệng, lắp bắp kinh hãi mà quỳ bái:
"Thánh… Thánh Tử đại nhân, sao… sao ngài lại đến đây!?"
Nam nhân trước mặt tay phải cầm quạt xếp, tay trái ôm eo một người mỹ nhân, vạt áo trước ngực hơi hơi mở rộng, lộ ra vô số dấu vết móng tay hồng nhạt đầy ái muội.
Hình tượng quen thuộc này, không phải Thánh Tử Mộ Dung Âm thì là ai?
Chưa để Mộ Dung Âm trả lời, thì tên hộ vệ đứng bên cạnh đã cướp lời đáp thay, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn:
"Chủ nhân ta là Thánh Tử, muốn đến đâu còn phải hỏi ý kiến của ngươi sao? Ngài ấy tìm Đại trưởng lão có việc, ngươi còn không mau đi thông tri?"
Giọng điệu nói chuyện quen thuộc này, tên giữ cửa tức khắc nhận ra hắn là "đại hồng nhân" bên người Thánh Tử - hộ vệ Ngân Sa, hơn nữa bên hông hắn còn treo lệnh bài mà Thánh Tử ban tặng.
Tên giữ cửa tức khắc cười xòa, xua tay nói:
"Thánh Tử đại nhân! Ngài vui lòng chờ một chút, tiểu nhân liền đi thông tri ngay!"
Mộ Dung Âm chỉ chuyên tâm quạt phành phạch cho mỹ nhân trong ngực, không chút để ý nói:
"Cút nhanh đi!"
"Dạ, dạ, dạ!" Tên giữ cửa liên tục đáp ba tiếng, sau đó hớt ha hớt hải chạy vào trong.
Cũng không biết là danh tiếng của Mộ Dung Âm quá lớn, hay là vừa gặp đã bị hộ vệ Ngân Sa áp đảo tâm lý, tên giữ cửa không có tâm tư quan sát kĩ lưỡng.
Nếu không là hắn có thể phát hiện dáng đứng của mỹ nhân trong ngực Mộ Dung Âm có chút cứng đờ.
Sau khi tên hộ vệ đi rồi, trước điện không ai, nhưng "Mộ Dung Âm" vẫn cẩn thận áp sát vào tai nữ nhân trong ngực mà nói nhỏ:
"Bạch Phong Hoa, không cần khẩn trương, nỗ lực phối hợp ta!"
Hắn không nói thì thôi, hắn càng nói thì nữ nhân càng thêm cứng đờ, tay chân không biết để đâu, bên tai nóng bừng lên, phải nhiều giây sau mới rũ đầu, ũ rũ đáp nhẹ:
"Ừ!"
"Mộ Dung Âm" cười khẽ một tiếng, mắt đào hoa xếch lên, đáy mắt xẹt qua tia ý vị thâm trường.
Đồng thời, hắn dùng quạt xếp vỗ vai người bên cạnh, thấp giọng khen ngợi:
"Ngân Sa! Làm tốt lắm!"
Tiểu hộ vệ mang bộ mặt dữ tợn, nhân lúc không có người ngoài ở đây, khẽ trợn trắng mắt đôi cẩu nam nữ bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói thầm:
"Đừng được tiện nghi còn khoe mẽ, cẩn thận lật xe!"
Chân mày hơi nhướng lên, "Mộ Dung Âm" tràn đầy tự tin nói:
"Yên tâm nhìn biểu hiện của ta đi! Ngươi còn xa lạ gì với năng lực ngụy trang của ta nữa!?"
Mạc Vân tức khắc buồn bực trong lòng, nhưng không thể không thừa nhận, năng lực mạnh nhất của thằng nhãi này là thiên biến vạn hóa, ngụy trang giả dạng.
Bất quá, nhớ đến cảnh tượng của một canh giờ về trước, Mạc Vân lại tưởng che mặt, không cần cố kị ai mà chửi tục một tiếng "thảo!"
…
Một canh giờ trước.
Trước sự trầm trồ ngạc nhiên của hai nữ nhân, Mạc Cửu hoàn toàn lột xác, biến mình trở thành Thánh Tử tiếng tăm lừng lẫy của Ma Điện - Mộ Dung Âm.
Nói thế nào đâu, hắn ngụy trang giống đến nỗi từng đường tơ kẽ tóc, từng dáng dấp bước đi, và cả cách nói chuyện.
Minh chứng tốt nhất đó là, khi hắn bước ra, mở miệng nói câu đầu tiên:
"Các ngươi thấy thế nào?"
Nếu không có Mạc Vân nhanh tay lẹ mắt ngăn cản, thì Bạch Phong Hoa đã đỏ mắt, gân xanh nổi đầy tay, mất lý trí mà xông lên cho một đấm vào mặt hắn.
Giảng thật, Bạch Phong Hoa không ngờ tới, gương mặt giả nhân giả nghĩa kia có một ngày lại xuất hiện ở trước mặt nàng, hơn nữa thay thế bằng thân hình quen thuộc của Mạc Cửu, phản ứng của nàng không phải là si mê ngây ngốc như ngày trước, mà chán ghét đến mức chỉ muốn xé rách nó đi rồi giẫm nát dưới lòng bàn chân.
Đến lúc này, Bạch Phong Hoa mới chợt phát hiện, giữa Mộ Dung Âm và Mạc Cửu có đôi chỗ giống nhau.
Hai người đồng thời có thân hình cân đối, chiều cao tương tự.
Đặc biệt cặp mắt đào hoa, đuôi mắt hồ ly, quả thực như cùng một khuôn đúc ra tới.
Chỉ khác ở chỗ, ngũ quan của Mộ Dung Âm thiên hướng âm nhu, đường nét cong vút sắc bén.
Mà Mạc Cửu thì ngũ quan cương nghị, thậm chí gương mặt còn hơi có chút tròn.
Bất quá, Mạc Cửu đã dùng một đôi tay thần kỳ của chính mình, đem cả khuôn mặt đều thay đổi hình dáng, chỉ giữ lại một cặp mắt đào hoa.
Trong lúc nhất thời, nỗi lòng Bạch Phong Hoa phức tạp cực kỳ.
Mà Mạc Vân, lại đi xung quanh Mạc Cửu vài vòng, chậc lưỡi cảm thán:
"Đây là thành quả mà ngươi đi dạo điện Thánh Tử một vòng?"
Mạc Vân đã biết chuyện Mạc Cửu anh hùng cứu mỹ nhân, thay Bạch Phong Hoa đi điện Thánh Tử "bồi tội".
Bất quá, tội là bồi không thành, hắn còn mang về vô số bình Ngọc Dịch Quỳnh Tương, bởi vậy nàng mới có thể thuận lợi giải cổ trùng cho Đông Phương đại tiểu thư.
Nhưng nàng nào có ngờ được, hắn không chỉ mang về "hiện vật" mà còn mang theo cả "phi hiện vật" bên mình.
Tuy nàng chưa gặp qua Mộ Dung Âm lần nào, nhưng nhìn Mạc Cửu trong bộ dáng này, nàng có trực giác, hắn giả trang giống đến ít nhất là tám mươi phần trăm trở lên.
Kỳ thực, đây cũng là năng lực lợi hại nhất của Mạc Cửu, năm ấy khi còn ở trường quân đội, ngoại trừ huấn luyện thể chất, hắn còn chuyên tu thêm thuật hóa trang và tâm lý học.
Bởi vậy sau này, nhiệm vụ dò đường và ẩn núp trong doanh địa địch nhân, đều do Mạc Cửu tiến hành, chưa một lần thất bại.
Nhưng…
Mạc Vân lại nhớ tới, có một lần Mạc Cửu ngụy trang tiến vào trùng tộc, chủ tử bị cản chân bởi phản quân đế quốc, không thể kịp thời chi viện.
Hắn bại lộ, trùng tộc giận dữ, cơ hồ hủy hoại nửa khuôn mặt của hắn…
Khoa học tiên tiến, tay chân đứt gãy có thể tiếp trở về, đồng dạng mặt hay thân thể bị bỏng cũng có thể dùng gien tế bào tái sinh.
Tuy rằng Mạc Cửu trở về nguyên vẹn như ban đầu, nhưng Mạc Vân lại nhớ như in cái cảnh tượng của ngày hôm đó, vĩnh viễn không thể nào quên!
"A Vân! A Vân! Ngươi suy nghĩ cái gì mà thất thần vậy?"
Vài câu hỏi dồn dập từ Mạc Cửu đem ký ức vốn đã phiêu xa của Mạc Vân kéo trở về, nàng lắc đầu nhẹ, bâng quơ đáp lại:
"Không có gì!"
Mạc Cửu không miệt mài truy hỏi nguyên do, mà đem một khối lệnh bài đen tuyền nhét vào tay Mạc Vân, nhướng mày nói:
"Đợi chút nữa ta giúp ngươi cải trang một phen, sau đó ngươi đeo cái này lên nữa là hoàn mỹ!"
Trong khi Mạc Vân ngờ vực cầm lệnh bài, vẻ mặt không thể hiểu được, thì Bạch Phong Hoa lại hít hà một hơi, kinh ngạc nhìn Mạc Cửu:
"Lệnh bài này Mộ Dung Âm đã cho hộ vệ Ngân Sa - đại hồng nhân mà hắn tin tưởng và ủy quyền nhất.
Có thể nói, Ngân Sa dựa vào thứ này mà kiêu căng ngạo mạn, cáo mượn oai hùm, địa vị cất cao một bước, ngươi làm sao mà có được nó?"
Mạc Cửu phì phạch quạt xếp trong tay, cười ngâm ngâm nói:
"Đương nhiên là thuận tay làm tới, ai kêu tên không có mắt kia chọc Cửu gia ta tức giận làm chi!"
Bạch Phong Hoa hết chỗ nói rồi, nhưng trong lòng âm thầm cảm thán gan của Mạc Cửu cũng quá lớn, ngang nhiên tiến vào địa bàn của Ma Điện, không chỉ an toàn rời đi, mà còn lấy đi vật quan trọng trong đó.
Trong khi đó, Mạc Vân