Nghe thấy thanh âm của Mạc Túc, Ô Nhật Tri Vi bỗng chốc ngẩng đầu lên và híp mắt nhìn lại, nói với ngữ điệu khẳng định:
"Ngươi chính là người phá tan phong ấn trong Hắc Linh Châu, mạt sát thần hồn của kẻ thủ hộ ở lần trước!"
Mạc Túc nghe thế, ngữ điệu nghi ngờ hỏi lại:
"Phong ấn? Kẻ thủ hộ? Tên hồn thể tự cao tự đại kia chính là người thủ hộ Hắc Linh Châu của Bắc Minh gia tộc?"
Khóe miệng Ô Nhật Tri Vi câu lên một độ cung đầy châm biếm, chế nhạo nói:
"Phi! Ngươi đã đánh giá quá cao Bắc Minh gia tộc rồi.
Rõ ràng là một ổ cường đạo, dùng hành động cướp bóc dơ bẩn nhảy từ tam lưu gia tộc trở thành nhất lưu gia tộc, dùng máu tươi của người khác đúc thành bậc thang, luồn cúi nịnh bợ mới có tư cách chen vào hàng ngũ Thập đại gia tộc.
Bất quá cho dù có chen vào được thì cũng chỉ là kẻ đứng chót ngàn năm mà thôi.
Tài nguyên là đoạt lấy, nhân mạch thì dùng thủ đoạn để đổi được, bọn họ sẽ đường đường chính chính bồi dưỡng ra người thủ hộ?
Thật là buồn cười, kẻ thủ hộ đó tập hợp từ ác niệm của vô số kẻ đối đầu với Bắc Minh gia tộc, bị Bắc Minh gia rút cốt trừu hồn, lợi dụng trận pháp hiến tế của tộc Ô Nhật chúng ta để đàn áp phong ấn."
Mạc Túc khoanh tay đứng thẳng, trầm mặc một hồi mới hỏi:
"Nói như vậy, Hắc Linh Châu vốn không phải truyền thừa của gia tộc Bắc Minh? Vô số ký ức của kẻ thủ hộ kia - đều là giả sao?"
Hốc mắt Ô Nhật Tri Vi lại chảy xuống từng hàng huyết lệ, vừa khóc vừa thê lương nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi không nghe nói qua một câu: dòng chảy lịch sử là do người thắng viết lại hay sao? Bắc Minh gia tộc cướp lấy Hắc Linh Châu của tộc Ô Nhật rồi nhận là của mình.
Bọn họ lau đi sở hữu dấu vết, chôn vùi tội ác của mình.
Cái mà người đời nhìn thấy chỉ là một gia tộc quật khởi cho đến huy hoàng như ánh mặt trời ban trưa.
Nhưng người đời đều không thấy được dưới dáng vẻ huy hoàng kia là bạch cốt ghê người, là máu tươi thảm thiết, là tiếng của vô số linh hồn oan nghiệt đang rên rỉ…"
Mạc Túc khẽ thở dài một hơi, cất tiếng nói:
"Ta đọc được ký ức của kẻ thủ hộ, Hắc Linh Châu chỉ có năng lực thôi miên, khơi gợi cảm xúc của kẻ bị thi pháp mà thôi.
Không đáng để bọn họ diệt cả tộc Ô Nhật của ngươi như vậy.
Chắc là có nguyên nhân khác nhỉ?"
Ô Nhật Tri Vi ngừng hẳn tiếng khóc, kinh ngạc nhìn Mạc Túc, thầm than người này nhạy bén khôn lường, không dễ bị lừa gạt.
Dưới ánh nhìn đầy áp lực của Mạc Túc, Ô Nhật Tri Vi cười khổ nói:
"Ngươi đoán đúng! Sở dĩ tộc Ô Nhật bị diệt sát hoàn toàn là có nguyên nhân bí mật lớn hơn nữa."
Bắc Minh Diễm cũng kinh ngạc nhìn về phía Ô Nhật Tri Vi, há miệng muốn hỏi điều gì đó, nhưng Ô Nhật Tri Vi không quan tâm đến nàng.
Nữ nhân như đắm chìm vào trong thế giới của riêng mình, ngữ điệu đầy hoài niệm mà kể lại:
"Thực ra, dòng họ Ô Nhật là của phụ thân ta.
Từ thuở sơ khai, tộc Ô Nhật được xem là phụ tá có địa vị bậc nhất kề cận bên Thần sáng thế.
Vì là cấp dưới của Thần, tộc Ô Nhật chưa bao giờ thiếu tài nguyên tu luyện, con cháu nhiều đời đều là anh tài kiệt xuất, nối tiếp cha ông cùng Thần tộc chinh chiến tứ phương.
Chiến tranh kết thúc, thế giới bình ổn trở lại, tộc Ô Nhật vâng theo di nguyện của Thần dọn về đảo Phù Tang, trở thành nguyên trụ dân đầu tiên của nơi này, dần dần cùng thủy tộc chung sống hòa bình, kết thành minh hữu.
Phụ thân ta là tộc trưởng đời thứ mười chín của tộc Ô Nhật, mà mẫu thân ta lại là giao nhân xinh đẹp ở Tây hải.
Ta là kết tinh giữa nhân tộc và hải tộc.
Nhân - yêu thù đồ không áp dụng ở đảo Phù Tang và tộc Ô Nhật.
Bởi vì lâu ngày ẩn cư tị thế trên đảo, tộc Ô Nhật chỉ cùng hải vực làm bạn, cho nên việc vượt chủng tộc kết hôn như phụ mẫu của ta không phải trường hợp ngoại lệ.
Con cháu của tộc Ô Nhật lúc sau này cơ hồ đều mang huyết mạch nửa người nửa yêu.
Vì vậy mà thiên phú, năng lực cũng không giống nhau.
Hắc Linh Châu ra đời cũng là vì nguyên nhân ấy.
Hắc Linh Châu là sự tập hợp của vô số tri thức mà cha ông truyền lại từ nhiều đời Không chỉ có ghi lại về thiên văn, địa lý, cách thao túng nhân tâm, cách bày binh bố trận mà còn cất chứa vô số cấm thuật nghịch thiên.
Những loại cấm thuật này, tùy theo thiên phú huyết mạch của từng người mà sẽ có sự khác nhau.
Chẳng hạn như, máu của rắn nước có thể giải trăm độc, gan của rùa biển lấy làm thuốc có thể giúp tuổi thọ tăng lên, ngọc trai có thể rèn pháp khí, đổi lấy tài nguyên, vỏ của ốc đồng có thể phá chướng phá huyễn, tiếng ca của giao nhân có tác dụng mê hoặc nhân tâm, vảy của cá biển luyện thành áo giáp, càng chưa nói đến độ bổ dưỡng của hải sâm, bạch sứa, gân rồng,...
Có thể nói, khắp cả đảo Phù Tang, từ người đến yêu