Chu Cẩn Anh là đô đốc giám vệ quân, ca ca Chu Thị là nam phu được nữ hoàng thập phần sủng ái và coi trọng, bởi vậy địa vị của Chu gia cũng nước lên thì thuyền lên, cái đuôi của mỗi người phẩy đến tận trời. Chu Cẩn Anh khi nào thì gặp loại đối đãi như thế này, cho nên sắc mặt thập phần khó coi, hừ lạnh:
“Một giang hồ nữ tử mà thôi! Hoàng đế của Bắc Dạ quốc thấy nữ đế còn phải khiêm nhường, một cái sơn trang nho nhỏ, tính cái thứ gì? Lục soát cho ta!”
Bị người vũ nhục như thế, không chỉ Mục Tiêu Tương mà ngay cả Mục Thanh cũng chịu không nổi, sắc mặt của hắn trầm trọng, ánh mắt tràn đầy không tốt nhìn Chu Cẩn Anh:
“Chu Cẩn Anh! Ngươi ăn nói cho lựa lời vào. Thủ Mộc Sơn Trang không can thiệp triều đình, Bắc Dạ hoàng tộc sợ các ngươi, nhưng bọn ta cũng không sợ. Các ngươi nên nhớ, trang phục vũ khí mà các ngươi sử dụng, có một phần là của Sơn Trang bọn ta đưa qua. Đừng có kiêu ngạo hống hách! Chúng ta mà đoạn tuyệt vũ khí con đường, ta xem binh lính các ngươi dùng cái gì đánh giặc!”
Chu Cẩn Anh lại không cho là đúng, khinh miệt:
“Cũng không phải chỉ có một nhà các ngươi là sản xuất vũ khí, Thập đại gia tộc là hoàng gia chúng ta không nói động được, nhưng không phải còn có một cái Viêm Tinh Thành mới xuất hiện gần đây sao? Ở ta xem ra, vũ khí của bọn họ còn tân tiến hơn nhà bọn ngươi!”
Mục Thanh và Mục Tiêu Tương bốn mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có chút buồn cười, Mục Tiêu Tương bỡn cợt hỏi:
“Ngươi lấy từ đâu ra tự tin, Viêm Tinh Thành có thể vì quốc gia các ngươi chế tạo vũ khí?”
Chu Cẩn Anh khuôn mặt hiện lên vẻ đắc ý, nói:
“Đương nhiên là chỉ cần một điều lệnh của nữ đế, bọn họ còn không phải ngoan ngoãn giao ra vũ khí tối tân? Được nữ đế để mắt tới, là vinh hạnh của bọn họ!”
Nghe nhắc đến Viêm Tinh Thành, Mạc Túc và Mạc Nhất đồng thời cười lạnh một tiếng.
Quả nhiên, mỗi người của Thiên Nguyệt quốc đều có mạch não không bình thường.
Ngay cả hai đứa nhỏ Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng đều đồng thời vô lực vỗ trán, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Chu Cẩn Anh.
Mục Tiêu Tương và Mục Thanh khóe miệng giật giật, hết ngôn từ để nói. Bởi vì trong lòng bọn họ đều nghĩ, Chu Cẩn Anh và Thiên Nguyệt quốc đều chưa có cơ hội gặp gỡ người kia, nếu không sẽ không dám hùng hồn như vậy đâu!
Bởi vì Viêm Tinh Thành nằm ở phía cuối Nam Yên Quốc, hơn nữa cận kề Lạc Nhật sơn mạch, lại thêm mới xuất hiện cách đây vài năm, hành sự cũng điệu thấp, cho nên không bị người chú ý. Tin tức trong thành cũng không truyền ra ngoài, hơn nữa địa lý cách trở, người nơi khác cũng không rõ ràng lắm quang cảnh trong thành.
Nhưng Mục Thanh và Mục Tiêu Tương hai huynh muội có một lần cơ hội đi theo Mục Thủ trang chủ trải qua nửa vòng đại lục, đến Viêm Tinh Thành gặp gỡ người kia, mới biết được người ở nơi đó hung tàn. Thành chủ còn là một người phúc hắc, cố chấp cuồng, cắn người không nhả xương. Nhưng thật ra Viêm Tinh Thành làm cho cả Thủ Mộc Sơn Trang chấn động một phen.
Nói như thế nào đâu, Viêm Tinh Thành dễ tiến khó ra.
Không! Hẳn là khó tiến khó ra. Quy củ nghiêm ngặt, không khí hài hòa lại âm thầm túc sát.
Hai người nhớ đến cảnh tượng kia, mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng một khi nhớ lại vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác chấn động.
Mục Tiêu Tương nhìn giám vệ quân Chu Cẩn Anh, thật lòng có chút thất vọng. Giám vệ quân của Thiên Nguyệt Quốc, cũng bất quá như thế.
Viêm Tinh Thành… những người kia mới chân chính được xưng là quân nhân. Mỗi bước chân, mỗi hơi thở, đều là nghiêm nghị túc sát, mỗi người chấp hành mệnh lệnh, dứt khoát tàn nhẫn, nào có quanh co lòng vòng như đám người này.
Quả nhiên, không có so sánh thì không có đối lập!
Chu Cẩn Anh thấy không ai nói gì nữa, liền đắc ý ra mặt, bỏ qua hai huynh muội Mục Thanh, phất tay, khuôn mặt không kiên nhẫn:
“Đã chậm trễ thời gian, lục soát cho ta!”
Binh lính cái mũi hếch lên trời, xách theo vũ khí leng keng tới gần những người đứng trong nhã gian, đe dọa mở ra trữ vật khí để kiểm tra.
Mắt thấy ngay cả Thủ Mộc Sơn Trang ra mặt cũng không trấn trụ được, Hắc Thù ôm bình rượu, sắc mặt ác liệt:
“Chu