Sáng hôm sau.
Nữ tử lông mi hơi run rẩy, sau đó nhẹ nhàng mở ra như hồ điệp đập cánh, ánh mắt mông lung, thẫn thờ nhìn trần nhà hồi lâu. Chợt thấy hoàn cảnh xa lạ thì nhanh chóng bật dậy, nhưng mà mới ngửa dậy phân nửa, một cơn váng đầu đã tập kích tới không kịp phòng bị, nàng chỉ cảm thấy trời đất xoay mòng mòng, sau đó đầu đập mạnh vào vách tường, phát ra một tiếng trầm đục.
"Ai u!" Nữ tử la hoảng lên, đưa tay ôm đầu rồi cuộn tròn người ở trên giường, cả gương mặt nhăn hơn trái mướp đắng.
"Ngươi tỉnh rồi à?" Mạc Cửu vừa mới đẩy cửa vào thì thấy một màn như vậy, không khỏi nhanh hơn bước chân đến gần, nhỏ giọng quan tâm.
Nữ tử đang âm thầm oán thán chợt cứng đờ, bỗng chốc ngẩng đầu lên, ánh mắt xẹt qua một tia sắc bén, cả gương mặt đều hiện lên cảnh giác:
"Ngươi là ai?"
Vừa mới mở miệng, nàng mới chợt nhận ra giọng nói của mình khàn khàn, giống như là nuốt phải một cục than lửa rồi để lại di chứng vậy, cổ họng cay rát và khó chịu.
"Khoan hãy quan tâm ta là ai, ngươi uống canh giải rượu trước đi. Yên tâm, ta không hạ độc." Mạc Cửu vén lên áo bào ngồi sát mép giường, tay trái bưng một bát canh nóng hôi hổi, ánh mắt chăm chú nhìn nữ tử.
Bạch Phong Hoa không có vì sự ân cần của Mạc Cửu mà thả lỏng cảnh giác, nét mặt lành lạnh nói:
"Ta không uống! Ngươi nói đi, đây là đâu? Ngươi đưa ta đến nơi đây với mục đích gì?"
Mạc Cửu nhìn nàng, đuôi mắt đào hoa hơi nhếch lên có vẻ yêu mị liêu nhân, mở miệng cảm khái nói:
"Ai! Ta tốt bụng cứu ngươi, ngươi lại nghi ngờ ta lòng lang dạ sói. Thật là một nữ nhân vô tâm. Cũng không biết là ai hôm qua say rượu rồi trèo lên người ta, có gỡ cỡ nào cũng không chịu xuống. Ta bất đắc dĩ phải đưa ngươi về chỗ ta trọ tạm thời thôi!"
"Ngươi xác định người đó là ta!?" Bạch Phong Hoa chỉ một ngón tay vào mặt mình, cười lạnh hỏi.
Nàng tại sao lại không biết mình còn có thói quen uống rượu say rồi ôm lấy người khác không bỏ thế?
Mạc Cửu cảm thấy biểu cảm của cô nàng này thay đổi thất thường cũng thật thú vị, tuy rằng bộ dáng nhếch nhác không ra sao, nhưng so với lúc nào cũng ngà ngà say rồi điên điên khùng khùng thì tốt hơn nhiều. Hắn nhún vai cười nói:
"Sự tích của ngươi cả con phố đều thấy được. Ngươi không tin có thể xuống hỏi bọn họ nha!"
Bạch Phong Hoa âm thầm nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, chết tiệt ngày hôm qua nàng làm chuyện thương thiên hại lý gì?
"Này... có thể cho ta biết, ngày hôm qua ta đã làm cái gì sao!?" Nghĩ nghĩ, nàng chột dạ hỏi.
Mạc Cửu trong lúc nhất thời không biết nên giận hay nên cười. Mệt hắn hôm qua bôn ba một hồi, kết quả nữ nhân này không nhớ nổi mình đã làm ra chuyện tày đình gì? Đùa hắn sao?
Trong ánh mắt khiếp đảm của Bạch Phong Hoa, Mạc Cửu híp lại mắt đào hoa, khóe môi trêu cợt đầy nguy hiểm:
"Ngươi uống rượu ở thanh lâu do Cửu gia ta kinh doanh nhiều năm, nể tình ngươi là khách quen nên ta còn sắp xếp phòng ở cho ngươi trụ xuống. Mà ngươi thế nhưng còn gây chuyện, hôm qua giết chết Đà chủ của Ma Điện, chọc cho một đám tín đồ đuổi giết. Nếu không phải Cửu gia ta ra tay cứu giúp thì ngươi đã sớm bị ám khí bắn thành cái sàng, trở thành oan hồn dưới ngọn lửa huyết tế. Kết quả bởi vì ngươi mà thanh lâu ta phải đóng cửa. Ngươi nói đi, định đền bù cho ta thế nào đây?"
Bạch Phong Hoa thở dốc, kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Mạc Cửu, lắp bắp nói:
"Ngươi... ngươi là lão bản của Túy Tiên Lầu? Biệt hiệu Cửu gia?"
Nàng tuy rằng uống rượu mua vui, mơ màng hồ đồ cho qua ngày tháng, nhưng mỗi khi uống say tỉnh lại, nàng đều phát hiện mình nằm ở trong một căn phòng xa hoa đại khí, mà bên giường lúc nào cũng để sẵn một chén canh giải rượu. Nàng từng hỏi qua hạ nhân của Túy Tiên Lầu, bọn họ chỉ nói đó là đãi ngộ thường có của khách quen, mà nàng được vinh hạnh trở thành khách hàng thân thiết của họ.
Đến nỗi Cửu gia của Túy Tiên Lầu, thanh danh càng là sấm dậy bên tai, tác phong quyết đoán, làm người khéo đưa đẩy, giảo hoạt tựa hồ ly, ở Thiên Nguyệt Thành này ai thấy hắn đều phải nể nang mấy phần.
Mà hôm nay, nàng lại được Cửu gia trong lời đồn cứu giúp, còn được hắn bưng canh giải rượu đến tận miệng?
Mạc Cửu mỉm cười nhìn cô nàng kia sắc mặt biến hóa bất chừng, ôn hòa nói:
"Là ta!"
Bạch Phong Hoa sắc mặt phức tạp, sát khí ở đáy mắt rút đi, áy náy nói:
"Thật xin lỗi! Là do ta liên lụy ngươi!" Hiện tại ngoài câu xin lỗi ra nàng đúng thật là không biết nên làm cái gì.
Hoang phế lâu ngày, trong lòng cũng chỉ còn lại ảm đạm bất lực.
Mạc Cửu nhìn nàng một hồi, đệ chén canh vào tay nàng, nhợt nhạt cười nói:
"Không trách ngươi! Cứu người là do chính ta cam tâm tình nguyện. Ngươi không cần phải áy náy, Cửu gia ta không có vô dụng đến nỗi so đo với một nữ nhân."
Bạch Phong Hoa nghe thế thì càng hổ thẹn, do dự một hồi mới cầm chén canh rồi ngửa đầu uống.
Đợi nàng uống xong rồi, Mạc Cửu thuận tay lấy trở về bát không, bâng quơ hỏi:
"Ngươi cùng Ma Điện có thù oán à?"
Bạch Phong Hoa rũ mắt, thần sắc hơi tái đi, nắm tay bên hông khẽ nắm chặt. Nàng hít sâu một hồi mới nói:
"Xem như đi!" Nếu không, nàng cũng không mất khống chế đến nỗi giết người như vậy.
Nhiều năm không gặp, chợt thấy người của Ma Điện, nàng chỉ muốn băm một đám ra thành thịt nhão, hoặc nghiền xương thành tro.
Mạc Cửu nghe ra giọng nói nàng chứa đầy phẫn hận, ánh mắt chợt lóe qua tia tò mò. Bất quá hắn không có đi sâu truy cứu, mà hỏi sang chuyện khác:
"Thanh lâu của ta hiện tại đã đóng cửa, kế tiếp ngươi định làm thế nào? Không phải chuyển sang nhà khác uống tiếp đi? Nói thật với ngươi, những chỗ khác không có đãi ngộ tốt như ta. Hơn nữa, một nữ nhân suốt ngày uống rượu là không tốt, hại gan hại phổi. Ngươi đã uống nhiều năm, nên cai nghiện đi! Có chuyện gì mà không dám đối mặt, phải dùng phương thức này để quên đi..."
Mạc Cửu phát hiện mình gặp nàng kia thì tự khắc chuyển sang lải nhải. Hắn cũng không biết là sao thế này. Có lẽ nhiều năm chứng kiến nàng hoang phế thân mình nên không đành lòng, vì vậy khuyên nhủ đôi câu đi?
"Ta..." Bạch Phong Hoa trong lòng hơi cảm động, ấp úng hồi lâu cũng chưa nói được lời gì.
Nàng thật không nghĩ tới, còn sẽ có người chú ý nàng nhiều năm như vậy, còn khuyên nàng cai rượu.
Trong lúc Bạch Phong Hoa đang khó xử, không biết trả lời thế nào, thì ngoài cửa truyền đến tiếng cười đùa.
"Ai nha! Thật là sốt ruột muốn chết! Cửu thúc thúc có bị ngốc không thế, cơ hội tốt như vậy mà không biết tận dụng, còn lảng sang chuyện khác. Cốt truyện thường thấy không phải là anh hùng cứu mỹ nhân xong thì mỹ nhân lấy thân báo đáp sao? Thúc thúc còn cọ xát cái gì nha?" Mạc Du Hồng đứng ở cửa, đưa tay vuốt cằm nhìn hai người lớn, ánh mắt tràn đầy nôn nóng cùng hận sắt không thành thép.
"Tiểu Hồng, đừng có vội chứ? Cửu thúc thúc đang dùng chiêu luộc ếch trong nước nóng có hiểu hay không? Trước tiên phải làm mỹ nhân mở ra đáy lòng, giải khai bế tắc, rồi sau đó mới thừa cơ tiến tới được. Nếu như vừa gặp mặt mà đã đòi mỹ nhân lấy thân báo đáp thì chẳng khác nào đại sắc lang?" Mạc Vân Long trợn trắng mắt, khinh bỉ cô muội muội nhà mình.
"Nga! Ca ca nói cũng có lý! Thẩm thẩm phải cai rượu trước mới được thúc thúc thừa nhận ha! Thì ra là như vậy! Ca ca ngươi thật là thông minh, hoàn toàn hiểu được kế hoạch của thúc thúc!" Mạc Du Hồng ninh mày suy nghĩ một hồi, ánh mắt thình lình sáng rỡ lên, vỗ tay hoan hô.
"Đương nhiên, ta là nam nhân, phải hiểu được nam nhân suy nghĩ cái gì chớ. Như Cửu thúc thúc người này đặc biệt muộn tao, một bụng quỷ kế âm trầm, chắc chắn sẽ không đi theo lẽ thường mà làm việc. Kiểu người như hắn, muốn bắt được phương tâm của mỹ nhân tất nhiên phải mưu tính trù bị, đi một vòng đại mê cung, vượt hết chướng ngại mới có thể ôm công chúa về nhà." Mạc Vân Long run đùi đắc ý, sắc mặt vênh váo tựa như tiểu đại nhân.
"Nói như vậy, thật là không công bằng cho Vân dì, Cửu thúc thúc mỗi lần gặp Vân dì, đều là dỗi cho dì ấy tức giận thở hổn hển." Mạc Du Hồng thở dài đầy vẻ tiếc nuối.
"Cái quỷ gì? Vân dì mới không thích Cửu thúc đâu. Hai người mà ở bên nhau mới là tai họa, trời đất không yên gà bay chó sủa có được không. Vân dì đáng yêu thiện lương như vậy, sao có thể để hắn khi dễ được." Mạc Vân Long trợn trắng mắt, không hài lòng.
Bạch Phong Hoa nghe hai đứa nhỏ đối thoại, ánh mắt quỷ dị mà nhìn Mạc Cửu, âm thầm xê dịch mông về sau vài bước.
Vốn cho rằng Cửu gia là người quang minh lỗi lạc, ai mà ngờ được sẽ là đại sắc lang!? Tiểu ếch con nàng vẫn nên tránh xa một chút đi, ha?
Mạc Cửu: "..."
Hai cái thằng nhãi con này!!!
Hắn đưa tay vỗ trán, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ:
"Tiểu Long, Tiểu Hồng! Không được nói bậy!"
Hắn chẳng phải là chọc ghẹo Mạc Vân có một lần thôi sao, đến nỗi hai đứa nhỏ này ghi hận như thế.
Bộ các ngươi không nhìn thấy Mạc Vân cũng khi dễ ta sao. Nàng kia chỗ nào thiện lương đáng yêu. Nàng là một con bạo long hung tàn có được không?
Mạc Cửu giận đến ngứa răng, cảm thấy bàn tay cũng ngứa ngáy, hận không thể đét vào mông hai đứa này vài cái. Nhưng mà hắn chỉ nghĩ thôi, nếu thật sự làm như vậy, hắn là không nỡ, cũng không dám.
Bọn nhỏ là đại bảo bối của cả nhà. Hắn nếu dám đét mông, chắc chắc sẽ bị quần ẩu đến chết khiếp.
"Hừ! Cửu thúc thúc là tiểu hổ giấy ngoài mạnh trong yếu, hì hì!" Mạc Vân Long