Lúc này, tình hình chiến đấu xung quanh đã rất kịch liệt, tiếng reo hò rung trời, mấy người đùa giỡn xong thì hướng lôi đài đi đến.
"A Cửu, ngươi bốc thăm, số của chúng ta là số mấy?" Mạc Túc nhìn mười cái lôi đài đấu đến khí thế ngất trời, vừa đi vừa hỏi.
Mạc Cửu vốn đang nói chuyện với Bạch Phong Hoa, nghe vậy thì nhanh chóng đáp lời:
"Số của chúng ta hơi dựa về sau, 4378, hẳn là còn rất lâu mới tới!"
Mạc Túc khẽ gật đầu, nhíu mày nhìn xung quanh, khắp nơi đều là đầu người, hỗn loạn chen chúc.
"Chúng ta qua bên kia đứng đi!" Mạc Nhất mắt sắc thấy được một góc bên cạnh lôi đài là trống rỗng, vì vậy đưa ra ý kiến.
Mọi người ai cũng không nói gì, đồng loạt bước đi qua, chín người đứng ở chung một chỗ, cũng không thấy chật chội.
"Mẫu thân, sao lại có tới mười cái lôi đài lận vậy?" Mạc Vân Long ngó đông ngó tây một hồi, nghi hoặc hỏi.
Mà Mạc Túc cũng đồng dạng nghi hoặc, đưa mắt nhìn sang Mạc Cửu, phía trước hình như cũng không nghe hắn nói qua có việc này.
Lam Vân đại sư, Đế Cửu Diên là đến tham dự luyện đan đại hội của ngũ đại học viện, xen kẽ thời gian với tranh đoạt bí cảnh, cho nên tinh lực không ở chỗ này, mới vừa đến lại tham gia đại hội đấu giá, cho nên cũng không tường tận.
Đế Thanh Hàn thì chu du khắp nơi, vì chạy trốn Yến Minh Ly mới lâm thời chạy đến Thiên Nguyệt, cùng hai người bạn tốt tụ tập một trận, có biết sơ qua nhưng không rõ ràng.
Mà Bạch Phong Hoa thì không cần phải nói rồi, suốt ngày ở thanh lâu uống rượu mua say, bỏ ngoài tai mọi việc, hai ngày trước tỉnh ngộ mới biết được thì ra Thiên Nguyệt vương triều có một cái bí cảnh sắp mở ra.
Đối diện với nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, Mạc Cửu hắng giọng ho khan, bình tĩnh giải thích:
"Bởi vì lượng người tham gia quá nhiều, cho nên Thiên Nguyệt vương triều chia ra làm ba vòng đấu. Vòng loại gồm có mười lôi đài đồng thời tiến hành sát hạch. Mỗi một lần bao gồm hai mươi người đoàn chiến, không cần biết dùng cách gì, chỉ cần còn một người trụ được đến cuối cùng, được tính là chiến thắng, có cơ hội vào vòng trong. Người bị ném văng ra tương đương với thất bại.
Theo ta được biết, vòng loại sẽ được diễn ra từ sáng đến tối trong vòng ba ngày. Ba ngày sau những người trụ thắng được lôi đài ở mỗi đợt, sẽ được tiến vào vòng trong thi đấu."
"Hai mươi người cùng một lúc à? Xem ra muốn thủ lôi đài cũng không phải dễ!" Đế Thanh Hàn vuốt cằm suy tư.
"Bí cảnh ở chỗ người ta, nguyên tắc tự nhiên là người ta định ra rồi, muốn được phân một ly canh, đương nhiên phải vượt qua muôn trùng cách trở." Đế Cửu Diên cũng nhìn lôi đài ở bốn phía, rồi nói.
"Hôm nay người ở nơi này chu du tứ xứ, tuyệt đối không phải là đèn cạn dầu, các loại thủ đoạn ly kì bách quái. Mạc nha đầu, đợi chút ngươi phải cẩn thận." Lam Vân đại sư vuốt cằm đưa ra lời khuyên, ánh mắt lo lắng và trầm trọng nhìn Mạc Túc.
Bởi vì gặp gỡ hai đứa nhỏ, cộng thêm biết được cảnh ngộ của nàng, cho nên hắn đối với nàng tương đối có hảo cảm.
"Lam Vân đại sư yên tâm, ta tuyệt đối có chừng mực, sẽ không xảy ra vấn đề." Mạc Túc cũng mỉm cười đáp lại.
Nàng nhìn ra được, lão giả này tuy rằng tính tình không tốt, nhưng không phải người xấu, mặc kệ là vì hai đứa nhỏ hay gì khác, nếu hắn quan tâm lo lắng, nàng cũng sẽ không đưa biểu cảm hờ hững lạnh lùng ra trưng.
Mà ba người Đế Thanh Hàn, Đế Cửu Diên, Bạch Phong Hoa lại tò mò nhìn nàng, không biết sự tự tin này ở đâu ra.
Bọn họ chưa từng thấy Mạc Túc ra tay, nên không biết cảnh giới của nàng thế nào.
Hôm nay long ngư hỗn tạp, ngay cả cảnh giới Tử Huyền hiếm thấy cũng đã xuất hiện, nếu muốn lấy một địch hai mươi, e là phải đến Mặc Huyền cảnh giới.
Ba người bị tư tưởng của mình làm cho hoảng sợ. Mạc Túc còn trẻ như vậy, nhìn qua mới hai mươi tuổi, lại còn bị con cái trễ nải, sao có thể chuyên tâm tu luyện đến cảnh giới kia được?
Trong lúc ba người suy nghĩ miên man, thì Mạc Túc lại hỏi:
"A Cửu, nữ đế Nguyệt Dao hôm nay có đến quan khán không?" Ánh mắt của nàng xẹt qua một tia lạnh lẽo. Nàng thật sự muốn biết, người mẫu thân vô tâm kia có một phát nhận ra nguyên chủ hay không?
Theo tình hình đến xem thì Nguyệt Vũ Đình và Nguyệt Thanh Loan đều không nhận ra nàng, nếu không mấy ngày nay sẽ không được an ổn như thế.
Mạc Cửu nhướng mày nói:
"Nữ đế hu tôn hàng quý, sao có thể xuất hiện trong trường hợp hỗn loạn này, có lẽ phải vào vòng trong, nàng ta mới xuất hiện. Rốt cuộc khi đó đều có hoàng tử công chúa của ngũ quốc và người của thập đại gia tộc xuất hiện, nàng ta phải nể mặt chứ."
"Bọn họ cũng tham gia vòng loại này sao!?" Bạch Phong Hoa kinh ngạc hỏi, bí cảnh nhỏ của một quốc gia mà thôi, sao có thể kinh động được người của Thập đại gia tộc?
Mạc Cửu nhìn nàng một hồi mới nói:
"Không, vòng loại chỉ dành cho khách phương xa và đa số tán tu huyền sĩ mà thôi. Các hoàng tử công chúa ngũ quốc đều được đặc cách vào vòng hai. Khi đó các ngươi hẳn là sẽ cùng bọn họ tranh đoạt, đến nỗi Thập đại gia tộc, Thiên Nguyệt vương triều cắn răng nhịn đau phân cho bọn họ bốn cái danh ngạch cuối cùng, để bọn họ tự phân phối cho nhau, sẽ không cùng ngũ quốc tranh đoạt."
"Còn có thể thế này sao? Thi đấu không phải nên là công bằng?" Đế Thanh Hàn nhíu mày lên tiếng, giọng nói tràn đầy không phục.
"Thân phận