Thiếu nữ cầm lưỡi liềm tên là Đào Tuyết, sau khi trải qua một trận chiến với nam nhân cầm búa thì hơi thở rõ ràng hỗn loạn không ít, đưa tay lau mồ hôi nhễ nhại, ánh mắt cảnh giác nhìn Mạc Túc.
Trong lòng nàng cũng dâng lên kinh đào hãi lãng, không nghĩ tới Mạc Túc vậy mà là một con hắc mã, là đối thủ đáng gờm nhất.
Đồng dạng là đối phó với hai người nam nhân mạnh nhất, nhưng Mạc Túc một thân khoan khoái nhẹ nhàng, tốc độ nhanh nhẹn đá người xuống đài, ngay cả mồ hôi cũng không lưu lại.
Đào Tuyết nhìn lại chính mình, âm thầm cười khổ.
Hai người các nàng, căn bản không phải là một cấp bậc.
Trong sự mong đợi phấn khích của đám người dưới đài, Đào Tuyết dùng một ngón tay cuốn lấy đuôi tóc, chớp mắt trái một chút, nói:
"Không thú vị! Ta không chơi nữa! Ta nhận thua! Cho ngươi thắng!"
Mạc Túc thu hồi huyền lực nơi ngón tay chuẩn bị phóng thích, mắt mang kinh ngạc nhìn thiếu nữ đối diện, sau đó lắc đầu cười cười:
"Ngươi không hối hận? Ngươi chưa đánh mà đã nhận thua rồi sao?"
Đào Tuyết trợn trắng mắt, mị hoặc quyến rũ cười:
"Ta có tự mình hiểu lấy, đánh không lại ngươi. Ta thà nhận thua rồi hiên ngang đi xuống! Còn không đợi lát nữa chắc là bay ra hoặc bị đá xuống. Quá mất mặt! Tiểu tiên nữ ta tương đối để ý hình tượng nha!"
"Tiểu vật nhỏ thật thông minh!" Mạc Túc nhếch miệng cười, thanh âm tràn đầy phúc hắc.
Người này cũng thật là thú vị! Ở trên người của nàng ta, nàng lại thấy được hình bóng cố nhân.
Tên kia cũng tự luyến không kém, hơn nữa rất để ý đến gương mặt.
Gương mặt Đào Tuyết hơi cứng đờ, trừng mắt nhìn Mạc Túc, đưa tay chà xát da gà.
Tiểu vật nhỏ? Đây là cái quỷ xưng hô gì!?
Đối diện với ánh mắt sâu hoắm của người đối diện, Đào Tuyết trong lòng run cầm cập, sau đó xoay người đi xuống đài.
Nàng sợ ở trên này một phút nữa thôi, chính mình sẽ không chịu nổi xông lên tìm đường chết.
Ta là tiểu tiên nữ, chỉ cần không tìm đường chết thì ta sẽ sống lâu hơn đại rùa đen.
Khán giả dưới đài: "..." Như vậy liền kết thúc?
Nói tốt một trận chiến đấu máu me kịch liệt đâu?
Hắc mã thiếu nữ, sao ngươi có thể túng bức như vậy được? Chưa đánh đã nhận thua?
Vô số khán giả trong lòng phun tào, nhìn theo Đào Tuyết rời đi mà âm thầm khinh bỉ.
Thanh niên giám khảo khóe miệng co giật, nhìn đồng hồ cát trên bàn, lưỡng lự xem có nên gõ chuông hay không.
Thần mã, đây là tình huống gì?
Lôi đài đấu chưa đầy hai mươi phút liền ra kết quả? Đồng hồ cát còn chưa rớt được một nửa?
Hắn nhìn lôi đài trống rỗng, chỉ có một bóng người thanh lãnh cô tịch đứng đó, lại nhìn các lôi đài bên cạnh chiến hỏa ngập trời, huyết tinh bay tứ phía. Hắn đều có chút hoài nghi nhân sinh.
Bất quá, hắn vẫn là phục hồi tinh thần lại, đưa tay gõ trống, cầm loa tuyên bố.
Keng.
"Chúc mừng tuyển thủ mã số 4387 thành công hạ gục đối thủ, vững vàng thủ lôi. Ba ngày sau vòng trong mở ra, ngươi có thể trực tiếp đến hoàng thành tham dự."
"Cảm ơn!" Mạc Túc bước lại gần, hơi gật đầu với hắn, cúi người điền thông tin vào bảng danh sách tuyển thủ trúng tuyển, sau đó tiêu sái rời đi.
Thanh niên giám khảo nhìn hai chữ rồng bay phượng múa trên quyển sổ đăng báo cấp trên, lại nhìn người nào đó rời đi như một trận gió, khóe miệng hắn lần nữa co giật.
Má! Hôm nay gặp gỡ đều là những đóa kỳ hoa dị thảo!
Trong lòng chửi thầm, nhưng hắn vẫn làm đúng quy trình, nháy mắt khởi động trận đấu tiếp theo.
Mà sự hứng thú của khán giả tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Bọn họ quên đi vòng đấu vừa rồi, bắt đầu nhiệt liệt thảo luận cho vòng đua mới.
Mạc Túc trở về bên cạnh đoàn người, nhận được sự hoan nghênh chúc mừng.
"Lão đại, ngươi thật giỏi!" Đế Thanh Hàn giơ ngón cái, nhớ tới thân phận tiểu đệ của mình liền vội vã vuốt mông ngựa.
"May mắn nàng kia nhận thua sớm mà thôi, nếu không chưa chắc đã dễ dàng kết thúc như vậy." Mạc Túc cười nói, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Xác thật là may mắn! Trời nắng gắt như thế này, đứng ở trên đó chẳng khác gì chịu tội? Sớm một chút cũng tốt." Đế Cửu Diên cũng nói theo.
"Bất quá nha đầu, lúc nãy ngươi sử dụng chiêu thức gì? Mà dễ dàng hóa giải kiếm thuật như thế?" Lam Vân đại sư rốt cuộc không nhịn được nữa, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
"Phương pháp độc môn! Cũng không phải là hóa giải hoàn toàn, mà là chuyển vận một bộ phận trả lại cho hắn thôi. Các ngươi cũng thấy đi? Lúc ta đến gần hắn, không có bị huyền lực cái chắn quấy nhiễu!" Mạc Túc tránh nặng tìm nhẹ mà giải thích, rốt cuộc khoảng cách xa như vậy, ai có thể nhìn rõ nguyên cớ đâu.
Huống chi lúc ấy, nàng còn âm thầm hạ đạt một tấm lưới tinh thần lực bao bọc ở xung quanh, huyễn hóa ra cảnh tượng mà bọn họ có thể nhìn thấy.
Tuy rằng tu vi tẫn hủy, nhưng tinh thần lực gộp lại hai đời đã sớm viễn siêu kiếp trước, nàng có tin tưởng cho dù là đồng dạng Thần cấp đứng ở nơi đây, cũng chưa phán đoán được rõ ràng.
"Thì ra là thế!" Lam Vân đại sư suy nghĩ cẩn thận, cũng cảm thấy hợp lý mười phần. Đến nỗi Mạc Túc đã nói là độc môn bí quyết, hẳn là khó xử truyền miệng, nên hắn cũng không truy cứu nữa.
"Nếu không, chúng ta đi ăn mừng một chút?" Bạch Phong Hoa ánh mắt chợt lóe, đưa ra đề nghị.
Khi nói lời này, nàng nhìn thoáng qua Mạc Túc và hai đứa nhỏ. Trong lòng khẽ suy tính thông qua việc này có thể tìm hiểu đến sở thích của ba mẹ con họ nha.
"Được đó, ở Thiên Nguyệt Thành có một quán Tiên Hương Cư tương đối nổi tiếng. Vịt quay ở đó rất ngon." Mạc Cửu vuốt cằm suy tư, sau đó hùa theo.
"A! Vịt quay? Con muốn ăn vịt quay ạ!" Mạc Du Hồng nhẫy cẩng lên, ánh mắt tỏa sáng như hai vì sao.
Mạc Vân Long tuy không nói, nhưng cũng nuốt nước bọt cái "ực", biểu tình trên mặt viết rõ hai chữ "thèm thuồng".
Mạc Nhất nghe vậy thì bổ sung thêm, ánh mắt tà tà nhìn thoáng qua Đế Thanh Hàn, vui vẻ nói:
"Tiểu Long, nghe đồn Tiên Hương Cư còn có đậu hũ ma bà, đậu hũ chiên giòn, đậu hũ xào tương, lúc nãy con không phải hỏi đậu hũ sao? Vừa lúc có cơ hội rồi này."
Thông qua Mạc Nhất minh kỳ ám chỉ, Mạc Vân Long ngẩng đầu nhìn qua Đế Thanh Hàn, ngây thơ hỏi:
"Thúc thúc, lát nữa ăn đậu hũ ha?"
"Ha hả? Đậu hũ rất ngon, đương nhiên phải ăn rồi." Đế Thanh Hàn mặt đen, trái lương tâm nói.
Nhưng trong lòng hắn là cái dạng này.
Không... ta không! Kiếp này ta cùng đậu hũ không đội trời chung.
Biểu cảm của hắn lại chọc cho đám người được một trận cười ngặt ngoẽo.
Thế là, đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi Tiên Hương Cư, đính một gian phòng lớn chứa đủ mười người, bắt đầu điên cuồng gọi món.
Sau đó là một trận cuồng quét.
Đương nhiên, hai đứa nhỏ được người lớn quan tâm, chăm sóc đặc biệt, cho nên đồ ăn trong chén lúc nào cũng đầy ắp, hai má phình phình mà nhai, đáng yêu như hai chú chuột hamster nhỏ.
Trong đoàn người, ăn ít nhất thuộc về Lam Vân đại sư và Đế Cửu Diên, có thể là thân phận luyện dược sư nên tiếp xúc đồ vật tương đối thanh đạm, vịt quay thứ này dầu mỡ gay mùi, cho nên hai người chỉ động vài đũa rồi không ăn nữa.
Mạc Túc, Mạc Cửu, Mạc Nhất ăn cũng không nhiều, nhưng đủ no bụng.
Còn Bạch Phong Hoa, nàng vẫn luôn ghi nhớ mục đích của mình, một bên ăn một bên quan sát biểu hiện của ba mẹ con Mạc Túc, chú ý từng chi tiết một.
Sau đó, nàng tổng hợp được vài điều thú vị.
Mạc Túc trong lúc cầm chén có thói quen kiều một chút ngón út lên phía trên, tay phải cầm ở giữa đũa, không cao không thấp. Động đũa dứt khoát không lưỡng lự. Tư thế nhanh nhẹn nhưng không bừa bãi, bình tĩnh thong dong, quý khí ưu nhã.
Người ta thường nói, thông qua một bữa cơm có thể nhìn được rất nhiều thứ.
Cho nên Bạch Phong Hoa nhanh chóng kết luận, Mạc Túc xuất thân không tồi, tuyệt đối được nghiêm cẩn giáo dưỡng đi ra. Không phải kẻ tùy tiện bừa bãi.
Bạch Phong Hoa loại bỏ ngay ý nghĩ Mạc Túc quyến rũ chủ tử nhà mình trước. Người có giáo dưỡng như vậy, bản thân rất kiêu ngạo, sẽ không làm