Cùng lúc đó, Phạn Lẫm Cung.
Tiêu Phạn thất thần nhìn chén trà trong tay, giọng điệu buồn buồn hỏi thị vệ đứng bên cạnh:
"Hắn vẫn không chịu gặp ta sao?"
Thị vệ Thanh Mộc thấy bộ dạng này của chủ tử, mi mắt ứa lệ đau xót, nói:
"Chủ nhân, ngài cũng đừng quá đau lòng. Là do Đông Phương thiếu chủ không hiểu được nỗi khổ của ngài. Nếu không vì Đông Phương tiểu thư thì ngài cớ gì..."
"Được rồi, đừng nói nữa! Mọi chuyện cũng là do ta có lỗi với mẹ con bọn họ trước. Cứ để họ hận ta đi, miễn hai người bình an là được." Tiêu Phạn ngắt lời thị vệ thân cận, cười khổ nói.
"Mà chủ nhân, ngài không định nói chuyện đó cho Nguyệt Vô Song sao? Thuộc hạ thấy nàng đã khác hẳn với trước kia, cũng nên biết mọi chuyện rồi." Thanh Mộc nhỏ giọng dò hỏi.
Chuyện hơn hai mươi năm trước, hắn cùng Tiêu Phạn đều được chứng kiến qua.
Tiêu Phạn lại lắc đầu, thần sắc hơi nghiêm chỉnh:
"Thời cơ không tốt, trước đừng nói cho nàng. Miễn cho nàng gặp phải vô số nguy hiểm. Ta hiện tại thân mình còn lo không xong, không có tinh lực đi giúp đỡ nàng."
"Chủ nhân chưa tìm được phương pháp phá giải triệt để sao?" Thanh Mộc biết hắn đang ám chỉ điều gì, lo lắng hỏi.
"Cũng không biết Nguyệt Dao từ đâu tìm ra một đôi Phệ Tâm Trùng này. Nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, muốn loại bỏ cũng không dễ dàng như vậy." Tiêu Phạn nhíu mày, đáy mắt lóe qua một tia chán ghét cùng phẫn hận.
Thanh Mộc nghĩ đến cái gì, lại thập thò nói:
"Chủ nhân, thuộc hạ nghe nói Bắc Mạc bên kia xuất hiện dị hỏa, liệu có thể trợ giúp gì không?"
Tiêu Phạn thần sắc hơi động, ngón tay đều run rẩy.
Thiên địa dị hỏa, đều là chí vật khó cầu, trăm ngàn năm mới được dựng dục ra tới, uy lực phi thường.
"Tin tức xác thực sao?" Tiêu Phạn ngó xung quanh, đè thấp thanh âm hỏi.
Thanh Mộc gật đầu, ánh mắt nặng nề:
"Là thật sự! Thuộc hạ còn nghe nói, nó còn khả năng sẽ là Tử Liên Viêm Hỏa!"
Tiêu Phạn ánh mắt hơi sáng, Tử Liên Viêm Hỏa, còn không phải là khắc tinh của Phệ Tâm Trùng sao? Ông trời rốt cuộc cũng giúp hắn rồi.
"Thanh Mộc, ngươi cho người đi thăm dò đi, cẩn thận một chút, đừng làm cho Nguyệt Dao phát hiện."
"Vâng! Thuộc hạ đi ngay!" Thanh Mộc hít sây một hơi, trịnh trọng gật đầu, sau đó lóe người biến mất.
Tiêu Phạn ngồi trên ghế bành tô, nắm tay nắm chặt rồi buông ra, ngã đầu thở dài.
Suốt hai mươi mấy năm, không có một ngày nào thần kinh đạt được chân chính bình tĩnh. Cứ lo trước lo sau, hoảng sợ bất an.
Mặc dù nắm giữ đại bí mật trong tay, nhưng ai biết Nguyệt Dao lúc nào sẽ cá chết lưới rách.
Mau một chút nữa đi!
Cũng không biết tình huống của Mạc Thừa Vũ ra sao rồi? Có tìm được Thẩm Sương hay chưa...
Mà nữ đế bên kia, cũng đồng dạng điều động một tốp Nguyệt Ảnh Vệ, đi tra rõ những năm này Mạc Túc rơi xuống và từng gặp qua những ai.
Đông Phương Hạo Hiên, Yến Thừa Diệu - Yến Minh Ly, Thủ Mộc Sơn Trang, những người này đều đặt cược cho Mạc Túc, làm nữ đế thấy được nguy cơ.
Nàng không cho phép cô gái yếu đuối nhu nhược năm nào, thoát khỏi sự kiểm soát của mình.
Ngày hôm sau, đoàn người lại tiếp tục đi đến quảng trường, ở cổng như cũ gặp Yến Minh Ly cùng Yến Thừa Diệu đã chờ sẵn ở đó. Trong khi Yến Minh Ly ánh mắt có chút chột dạ nhìn Đế Thanh Hàn, thì Yến Thừa Diệu lại im lặng quá mức, cả đoạn đường không nói câu nào, cảm xúc ẫn nhẫn trầm thấp.
Đế Cửu Diên, Bạch Phong Hoa lén nhìn nhau, đều hiểu là chuyện như thế nào. Cho nên không khỏi cười thầm trong lòng.
Cũng may có Yến Minh Ly cùng Đế Thanh Hàn hai cái nhị hóa này ở bên cạnh cãi nhau pha trò, không khí mới không đến mức cứng đờ.
Đến gần lôi đài đấu, lại thấy một người dẫn theo hai lão giả lại đây, Đông Phương Hạo Hiên nhìn qua mấy người còn lại, ánh mắt định ở trên người Mạc Túc, cười như tắm gió xuân:
"Mạc cô nương, Tiểu Long, Tiểu Hồng, Mạc Nhất công tử, chúng ta lại gặp mặt." Bởi vì không quen biết Mạc Cửu, Đế Thanh Hàn, Đế Cửu Diên, Bạch Phong Hoa, Lam Vân đại sư nên hắn chỉ khẽ gật đầu, không kêu ra tiếng.
"Đông Phương thúc thúc!" Mạc Du Hồng trong ấn tượng vẫn còn nhớ rõ "người đại bổ" này nên cười híp mắt, chạy lại ôm đùi hắn.
Mạc Vân Long vẫn lễ phép gọi, nhưng đứng bất động, nể tình người này giúp muội muội thăng cấp, cho nàng ôm hắn một chút đi!
"Đông Phương công tử!" Mạc Túc, Mạc Nhất lần lượt ra tiếng chào hỏi.
Thấy hai lão giả đi theo bên cạnh, hơi gật đầu.
Trong khi Tam trưởng lão vuốt râu cười hàm hậu, thì Nhị trưởng lão lại nhíu mi nhìn về phía Mạc Cửu.
Hắn bản năng cảm thấy bóng dáng của người nam nhân này có chút quen thuộc, nhưng rồi lại không nhớ ra là từng gặp ở đâu qua?
Đông Phương Hạo Hiên ngồi xổm xuống, xoa đầu Mạc Du Hồng rồi nói:
"Mạc cô nương, sau trận đấu thì đến nhà ta chơi một chuyến nhé! Khoan hãy từ chối, bởi vì gia gia ta muốn hậu tạ cho ngươi."
Sợ Mạc Túc không đồng ý, hắn còn tròng thêm một câu.
"Được rồi, lát nữa xong việc ta đi cùng các ngươi." Mạc Túc nghĩ đến "hậu tạ" có thể là trả số nợ hôm trước, vì vậy cũng liền gật đầu.
"Tụi con cũng muốn đi!" Mạc Vân Long ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc nói.
Vị thúc thúc này rõ ràng có ý đồ với mẫu thân, hắn nhất định phải đi theo làm "bóng đèn" canh chừng mới được.
Chưa đợi Mạc Túc nói, Đông Phương Hạo Hiên đã mỉm cười vui vẻ, nói:
"Thúc thúc hoan nghênh các ngươi đến nha! Ta đã chuẩn bị sẵn một bàn tiệc lớn, có cả thỏ nướng nữa nha!" Hắn nhớ rõ hai đứa nhóc này thích thịt thỏ, nên sớm ở mấy hôm trước đã sai người chuẩn bị.
"Quao! Đông Phương thúc thúc thật là người tốt!" Mạc Du Hồng giơ ngón tay cái, khẽ nịnh nọt hắn.
Đông Phương Hạo Hiên đồng dạng giơ ngón tay chạm với nàng, cười đặc biệt vui vẻ. Nữ hài này từ lúc gặp mặt đã ban cho hắn cái biệt danh "thẻ người tốt". Hắn cũng vui mừng nhận cho.
"Thẻ người tốt" vẫn tốt hơn "Kẻ xấu xa" nào đó!!!
Mà thấy bốn người hỗ động thân quen như vậy, Đế Cửu Diên hai tỷ đệ, Bạch Phong Hoa, Yến Minh Ly hai huynh muội sắc mặt đồng thời tái rồi, ánh mắt còn hơi đỏ lên.
"..."
Đây lại là cái nào tiểu biểu tạp, thế nhưng nửa đường xông ra cướp người của bọn họ?
Đế Thanh Hàn âm thầm đổ mồ hôi hột, đáy lòng gấp gáp muốn điên rồi.
Mẹ ơi, sao hoa đào của đại tẩu nhiều quá vậy? Người người còn là nhân trung long phượng?
Đặc biệt là, cái tiểu biểu tạp này còn được lòng hai đứa nhỏ nữa. Hắn đều chưa từng thấy qua Mạc Du Hồng cùng ai thân cận như vậy đâu?
Đại ca, ngươi còn không xuất hiện, vợ con ngươi liền phải bị cướp đi!!!
Cuối cùng, Đông Phương Hạo Hiên cùng hai lão giả xoay người trở về trên đài, ngồi ở chỗ thuộc về địa vị của bọn họ.
Mạc Túc còn dùng tinh thần lực đảo qua, hàng ghế tôn quý ngoại trừ Đông Phương Hạo Hiên ngồi ra, mặt khác ba chỗ đều là trống không.
Quả nhiên là Thập đại gia tộc mắt cao hơn đỉnh đầu.
Nếu không phải Đông Phương Hạo Hiên cùng Thiên Nguyệt Vương Triều có chút sâu xa, ắt hẳn là cũng sẽ không tới ngay thời điểm này.
Mà kể từ lúc Đông Phương Hạo Hiên xuất hiện, ánh mắt của Tiêu Phạn đều chưa từng dời đi, sâu trong đáy mắt là ẩn nhẫn quyến luyến không bỏ sót gì.
"Hừ! Kẻ phụ bạc giả nhân giả nghĩa!" Nhị trưởng lão thấy Tiêu Phạn nhìn qua, không chút khách khí mà hừ lạnh rồi trừng trở lại.
Tiêu Phạn lại xem như không thấy sắc mặt khó coi của Nhị trưởng lão, chỉ một mực nhìn Đông Phương Hạo Hiên.
Người sau sắc mặt đạm mạc, chân mày vẫn luôn nhíu chặt, nỗ lực không đi xem người "phụ thân" bội tình bạc nghĩa kia.
Nhưng trong lòng lại cứ khó chịu quằn quại!
Đang nghĩ ngợi là lúc, bên tai vang lên hai chữ "ca ca" khiến Đông Phương Hạo Hiên giật mình, đợi thấy người đến là ai thì ánh mắt hơi tối sầm, lạnh lùng nói:
"Ta không phải ca ca ngươi, ăn nói cho cẩn thận!"
Người đứng trước mặt hắn, dáng vẻ thẹn thùng mất tự nhiên, không phải Nguyệt Vũ Đình thì là ai đây?
Nguyệt Vũ Đình hơi tức giận, chỉ vào mặt hắn rồi nói:
"Nhưng rõ ràng chúng ta cùng chung huyết thống, chỉ khác một mẹ mà thôi. Ngươi tại sao có thể vui vẻ nói chuyện với Nguyệt Vô Song, còn với ta thì cho sắc mặt?"
Nguyệt Vũ Đình nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, sắc mặt hơi tức tối, đáy mắt tràn đầy ghen