Bàn cờ và hạt cờ đã được chuẩn bị sẵn sàng, cờ trắng về Mạc Túc, cờ đen thuộc Nguyệt Mạn Chi.
"Nhị tỷ, mời ngài đi trước đi!" Mạc Túc phất áo ngồi xuống ghế dựa được nâng lên phía sau. Cái đầu ngang với Nguyệt Mạn Chi, nàng giơ tay thành tư thế mời.
Dựa theo quy tắc của cờ vây, thì cờ đen luôn đi trước.
"Đa tạ tứ muội, vậy ta đây không khách khí." Nguyệt Mạn Chi nhàn nhạt gật đầu, sử dụng ngón trỏ và ngón cái cầm lấy viên cờ, ngón tay chấn động huyền lực. Viên cờ một đường thẳng tắp bay ra, "phanh" một tiếng rơi lạc xuống bàn cờ khổng lồ giữa không trung lôi đài.
Viên cờ rơi xuống đường viền trung tâm, sau đó đứng yên tại vị trí Thiên Nguyên.
Bởi vì có huyền lực thêm thành, nên lạc tử rơi xuống, dính thật chặt trên bàn cờ, lay đều lay không chuyển động.
Nguyệt Mạn Chi thu hồi tay, ngón trỏ khẽ vỗ mép tráp tròn, đưa mắt nhìn Mạc Túc.
Người ta thường nói, vừa ra tay liền biết có phải cao thủ thật sự hay không. Mà Nguyệt Mạn Chi ngay cả suy nghĩ cũng không cần, một viên cờ rơi xuống liền mạch lưu loát, phảng phất là đã diễn luyện trăm ngàn lần, thuần thục quá đỗi.
"Chậc! Huyền lực của nàng cũng quá mạnh mẽ! Nếu không đoán sai thì có lẽ đã bước vào Mặc Huyền trung giai. Thật không nghĩ tới, người thâm tàng bất lộ của cả Thiên Nguyệt Vương Triều vậy mà là Nguyệt Mạn Chi." Dưới đài, có người nhìn Nguyệt Mạn Chi, ánh mắt tỏa sáng mà cảm thán.
"Ai! Càng nghĩ tới lại càng thấy buồn cười cho người nào đó. Người kia vào Tinh Huyền học viện bảy, tám năm, thế mà cảnh giới lại chỉ đạt đến Tử Huyền đỉnh phong. Ngay cả chiến đấu cũng phải dựa vào đánh lén. Kết quả thì sao, vẫn thua như thường, còn bị đánh gãy tay chân. Thế mà cái đuôi của nàng ta đã kiêu ngạo đến tận trời, không coi ai ra gì hết." Cũng có người bới lông tìm vết, ẩn dụ chửi người.
Mọi người xung quanh khẽ cười trộm, tuy rằng hắn không có minh xác nhắc tên, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, chỉ khổng tước bị đánh gãy gân chân kia là ai.
Nghĩ vậy, mọi ánh mắt đều sôi nổi nhìn về phía Mạc Túc.
Quy tắc đấu cờ là do nàng đưa ra, mọi người tò mò nàng sẽ có biểu hiện như thế nào.
Không để mọi người chờ lâu, Mạc Túc cũng nâng lên cờ trắng, ngón trỏ búng nhẹ một cái, nó đã thoắt nhảy lên bàn cờ, nằm ở góc chéo của cờ đen.
Mọi người còn phát hiện, tốc độ xuất chiêu của nàng so Nguyệt Mạn Chi còn mau không ít.
"Ta má ơi, Mặc Huyền đỉnh phong! Nàng là Mặc Huyền đỉnh phong!" Có người nhận ra vài sợi kim sắc lấm tấm trong huyền lực của Mạc Túc, ánh mắt không khỏi trợn tròn, vỗ đùi kinh hô.
"Ta đi! Còn để chúng ta có đường sống hay không? Một Mặc Huyền đỉnh phong, đủ để tàn sát hết thảy tuyển thủ chúng ta." Những tuyển thủ còn lại đồng thời hít một ngụm khí lạnh, run rẩy kinh hô.
Cũng là do Mạc Túc giấu quá sâu, mỗi lần lên đài chiến đấu đều đánh nhanh rút gọn, đa số thời điểm đều dùng chiến kĩ mà thắng. Bởi vậy mọi người cũng bất tri bất giác quên đi huyền lực của nàng rốt cuộc có bao nhiêu sâu cạn.
Hiện tại bọn họ mới biết được, có một loại người bình thường im re không ra tiếng, nhưng một khi toàn lực xuất chiêu, khẳng định là nhất minh kinh nhân.
Một Nguyệt Mạn Chi đã đủ khiến người khiếp sợ, mà cảnh giới của Mạc Túc lại làm người lui ý và chết lặng.
"Nếu ta nhớ không lầm, Nguyệt Vô Song từng là phế vật không thể tu luyện đi? Thế mà mấy năm không gặp, nàng lại lợi hại đến mức như thế. Cái tốc độ tu luyện này, có cắn thuốc hay ngồi hỏa tiễn cũng theo không kịp." Cũng có người không cam lòng, giọng nói toát ra một mùi chua loét.
"Đúng là người so với người thì càng muốn tức chết. Khẳng định nàng gặp được đại cơ duyên." Kẻ tham lam, đỏ mắt có rất nhiều, lẩm bẩm lầm bầm, âm thanh đều là oán trời trách đất.
"Kỳ thật các ngươi cũng không cần ghen tỵ người ta. Tình huống của nàng được gọi là khổ tận cam lai. Giai đoạn trước nàng chịu nhiều khổ cực, để có được như ngày hôm nay thì một phần là nhờ ông trời đền bù, đa số còn lại là do chính nàng tự mình nỗ lực, không chịu từ bỏ." Cũng có người am hiểu lý lẽ, nhìn về phía Mạc Túc, nhẹ giọng cảm khái.
Mọi người xôn xao bàn luận, mà trên đài cao lại có mấy người thần sắc như tro tàn, nghiến răng ken két.
Nguyệt Dao, Nguyệt Vũ Đình, Liễu Như Tâm, nhà họ Chu, Lục Nghị, một đám sắc mặt đen như đít nồi.
Nếu Nguyệt Thanh Loan có ở đây, khẳng định cũng nhảy dựng lên, hộc máu ba thước, ngất xỉu tại chỗ.
Bất quá, tình huống lúc này cũng không kém là mấy, nằm liệt tại giường, chịu đựng đau đớn thống khổ khi đứt gãy gân chân, gân tay. Và nỗi thống hận khi cùng danh ngạch tầm bảo vô duyên.
Mà những ai đứng ở Mạc Túc bên này thì lại vui sướng không thôi.
"Thật không nghĩ tới, cảnh giới của Mạc tỷ tỷ vậy mà cao như vậy. Ta thật là thua không chút oan uổng." Cầm Thiên Doanh thở dài một tiếng, cười khổ nói.
"Kỳ thật nếu mở tâm phóng khoáng đi cảm nhận, thì thua hay thắng cũng đều không có ý nghĩa. Quan trọng là ngươi học được gì từ thất bại, rồi từ đó đứng lên." Đế Cửu Diên nghiêng đầu suy ngẫm, sau đó nghiêm túc nói.
"Nhưng mà trên đời này, có mấy ai đủ bình tĩnh, trầm hạ tâm đi nhìn lại chính mình đâu?" Bach Phong Hoa có chút mất mát cảm khái, nói cho người khác cũng là tự trách chính mình.
Nếu không phải gặp được Mạc Cửu, tình cờ phát hiện con cái lưu lạc của chủ tử, nàng sao có thể vực dậy tinh thần được đây?
Nghĩ như vậy, Bạch Phong Hoa khẽ len lén nhìn về Mạc Cửu, ánh mắt chớp động nhiều ý nghĩ sâu xa.
Mạc Cửu nhíu mày, không hiểu Bạch Phong Hoa nhìn hắn làm cái gì? Tâm tình của hắn vẫn luôn trầm tĩnh có được hay không? Cần phải kiểm điểm chính mình nữa sao?
Mạc Nhất lại âm thầm kéo hai đứa nhỏ dịch xa vài bước, trong lòng thở dài.
Hai cái người này mắt đưa mày lại, có nghĩ đến cảm giác của cẩu độc thân là hắn chưa?
Lam Vân đại sư vuốt cằm, ánh mắt yêu thương nhìn đệ tử nhà mình, lại nhìn sang Cầm Thiên Doanh, khen ngợi cổ vũ:
"Các ngươi đều rất ưu