Đêm nay, Tiết Đan Vân ngủ rất sâu giấc, từ khi nàng vào lãnh cung tới nay mới được có một giấc ngủ ngon nhất trong đêm.
Trong giấc mơ của mình, cô đã gặp cha mẹ và những người thân yêu của mình.
Tiết đại tướng quân bị Sở Bá Thiên lưu đày.
Tiết Đan Vân nói cho Tiết đại tướng quân biết, chuyện nàng đã sinh con, Tiết đại tướng quân cùng Tiết phu nhân cũng vô cùng cao hứng.
Bọn họ nói cho Tiết Đan Vân biết mình hết thảy đều tốt, làm cho nàng có thể yên tâm, còn nói một ngày nào đó bọn họ sẽ gặp lại lần nữa.
Nói xong, thân ảnh Tiết đại tướng quân cùng Tiết phu nhân, ở trước mặt Tiết Đan Vân dần dần biến mất cho đến khi cái gì cũng không nhìn thấy." Cha, nương, đại ca các người đừng đi, cầu xin các người đừng rời khỏi con! " - Tiết Đan Vân đang ngủ liều mạng muốn bắt lấy cái gì đó, nước mắt thấm ướt khăn gối.Ngay cả Sở Thanh Ly đang ngủ say cũng bị đánh thức.
Nàng dụi mắt, ngơ ngác nhìn Tiết Đan Vân thống khổ không thôi."Mẫu thân, mẫu thân ngươi tỉnh lại, ngươi làm sao vậy?" - Sở Thanh Ly lay động Tiết Đan Vân trong mắt có một tia đau lòng.Nửa khắc sau Tiết Đan Lăng mở mắt ra, phát hiện vừa rồi chỉ là một giấc mộng."Mẫu thân, không khóc, Ly nhi đau lòng!" - Sở Thanh Ly vội vàng dùng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu của nàng, lung tung lau nước mắt, thế nhưng, nước mắt Tiết Đan Vân càng lau càng nhiều, Sơ Thanh Ly nóng nảy.
Mũi cô cũng chua xót, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Kiếp trước mình là một cô nhi, đến chết cũng không tìm được thân nhân, kiếp này thật vất vả mới có mẫu thân, nàng nhất định phải tận dụng hết khả năng bảo hộ mẫu thân thật tốt, làm cho nàng vui vẻ.Chỉ bất quá, tên phụ thân cặn bã này chưa từng gặp mặt, làm cho nàng phi thường tức giận.
Nếu không, chính mình vụng trộm nhìn một cái, thay mẫu thân hảo hảo giáo huấn hắn một trận.
Để cho hắn biết nàng Sở Thanh Ly không phải dễ chọc.
Đúng là phải vậy!Sở Bá Thiên còn đang vùi đầu