"Nhược nhi muội muội, muội sốt ruột gọi ta đến như vậy, là xảy ra chuyện gì sao?"- Thanh Phong nhìn cô với vẻ mặt lo lắng.
Dưới ánh trăng, Nhược nhi muội muội của hắn vẫn xinh đẹp như trước, như vậy làm cho hắn động tâm.
Ở sâu trong nội tâm hắn, hắn thật lòng không muốn xưng hô nương nương với nàng.
Lúc trước, khi hắn biết được nàng muốn vào cung, hắn liền muốn mang nàng rời khỏi nhà kia, rời khỏi cha mẹ nàng.
Thế nhưng, nàng vì muội muội cự tuyệt đề nghị của mình, dứt khoát tiến cung, trở thành một con chim hoàng yến trong cung, mà mình vì nàng, lại lựa chọn tiến cung làm một gã thị vệ, chỉ vì có thể thỉnh thoảng gặp nàng một lần, âm thầm thủ hộ nàng.
Hôm nay, nhận được thư của nàng, Thanh Phong rất là giật mình, từ sau khi tiến cung, nàng chưa từng chủ động tìm hắn.
"Thanh Phong ca ca, Nhược nhi có đẹp không?" "Đẹp, Nhược nhi là cô nương đẹp nhất trên đời này!" - Thanh Phong ngữ khí ôn nhu, ánh mắt sủng nịch nói.
"Vậy Thanh Phong ca ca còn yêu Nhược Nhi sao?" - Thiển Nhược cười khổ hỏi.
"Nhược nhi, vì sao ngươi lại hỏi như vậy, chẳng lẽ, Nhược nhi muội muội còn không hiểu tâm ý tại hạ sao?" - Thanh Phong ôn nhu trong thanh âm mang theo chút chua xót.
Hắn tuy rằng không phải thiếu gia nhà giàu, nhưng mà, hắn có cao ngạo của hắn, có một mảnh bầu trời xanh của mình.
Vì nàng, chính mình buông tha hết thảy, chẳng lẽ, cái này còn chưa đủ sao? "Thanh Phong ca ca, thực xin lỗi, Nhược nhi không nên hỏi ngươi như vậy.
"Nhược nhi...!Nhược Nhi..." Thiển Nhược tâm ngang ngược, răng cắn một cái, trực tiếp kéo dây áo của mình.
"Nhược nhi muội muội, ngươi làm cái gì vậy?" - Thanh Phong bị động tác của Thiển Nhược làm cho giật nảy mình.
"Thanh Phong ca ca, ngươi có muốn ta?" Thiển Nhược ôm