Dưới sự chăm sóc tận tình của mọi người, Hạ Tử Du đã khá hơn rất nhiều, mặc dù tình trạng nôn nghén vẫn kéo dài làm cho anh Đàm nhà ta lo lắng sốt ruột đứng ngồi không yên, bà Đàm ra sức khuyên nhủ nói chỉ là hiện tượng của phụ nữ mang tai qua vài ngày là sẽ hết nên anh mới yên tâm chút.
Hôm nay vì công ty có việc gấp nên anh nuối tiếc không muốn xa bảo bối của mình, Hạ Tử Du lên tiếng khuyên mãi anh mới chịu rời đi.Tập doàn Đàm thị là tòa nhà cao nhất nằm ở trung tâm thành phố.Văn phòng tổng giám đốc:- Cậu có chuyện gì sao?_ Thấy sắc mặt của Cảnh Nghiêu không tốt, ánh mắt như có điều gì khó nói nên anh lạnh lùng lên tiếng hỏi.
Đàm Dịch Khiêm chỉ dịu dàng với bảo bối của mình.- Ừm, đã có tin tức về cô bé năm đó đã cứu cậu…_Cảnh Ngiêu yên lặng hồi lâu mới mở miệng.
Tất thảy đã khiến Đàm Dịch Khiêm dừng công việc đang làm lại, anh là người ơn nghĩa và rất tự cao, lời đã nói ra thì không bao giờ rút lại và ngay cả lời mình đã hứa với cô bé năm đó đã cứu anh.
Anh không khỏi nhớ đến bảo bối đang ở nhà.- Cô ấy giờ đang ở đâu?_Anh chần chừ một lúc rồi lên tiếng hỏi.- Bệnh viện, là Đường Hân, người đỡ đạn cho cậu…_Cảnh Nghiêu trả lời.Đàm Dịch Khiêm hơi chấn động một lúc nhưng sắc mặt vẫn kho6g thay đổi, trầm mặc khá lâu.- Nghe nói cô ấy mắc bệnh bạch cầu, cô ấy không có người thân.._Thấy anh trầm mặc Cảnh Nghiêu tiếp thục lên tiếng.
Đàm Dịch Khiêm vẫn không lên tiếng.
Cảnh Nghiêu rất hiểu Đàm Dịch Khiêm, anh yên lặng tức là đang có một quyết định rất khó khăn, nhưng Cảnh Nghiêu hy vọng Đàm Dịch Khiêm sẽ ra quyết định kia, nói là vậy anh sẽ là người đấu tiên phản đối.
Cảnh Nghiêu không nói gì nữa chỉ im lặng rời khỏi.Tại bệnh viện lớn nhất của thành phố, đây cũng là một trong những bệnh viện Đàm thị đã đầu tư vào.
Phòng bện đặc biệt, Đường Hân được Đàm Dịch Khiêm chuyển đến đây đã hơn hai tuần, anh thường xxuye6n đến thăm cô.- Dịch Khiêm, chúng ta kết hô được không?_Đường Hân bỗng dưng lên tiếng, khiến thân thể Đàm Dịch Khiêm cứng ngắt, mà sắc mặt anh không hề thay đổi.- Em biết trong lòng anh có ai.
Nưng em không còn sống được bao lâu nữa, đây là nguyện vọng cuối cùng của em.- Được, anh đồng ý…_Đàm Dịch Khiêm yê lặng hồi lâu mới trả lời, trong lời nói của anh có chút dịu dàng, mà Đường Hân cũng không ngờ anh sẽ chấp nhận lấy cô, nhất thời kinh động không kịp phản ứng.- Nhưng…còn..còn cô ấy.._Đường Hân ngập ngừng khó nói.
Cô biết anh có một người phụ nữ mà anh đang bao dưỡng.- Ngoan…không có việc gì..cô ấy không liên quan gì đến việc anh sẽ lấy em…Em cứ yên tâm nghĩ ngơi anh sẽ chuẩn bị hôn lễ.._Đàm Dịch Khiêm ân cần dịu dàng nói, anh ôm chặt cô vào lòng nhưng ôm bảo bối.
Mà trước cửa phòng bệnh có hai bóng dáng người đứng chết lặng ngoài cửa, Cảnh Nghiêu không yên lòng liếc mắt nhìn Hạ Tử Du, cứ nghĩ rằng cô sẽ rơi nước mắt rốt chạy đi, nhưng thái độ của cô ngoài sức tưởng tượng của anh, cô đã thay đổi, thay đổi hoàn toàn.- Chúng ta đi thôi…_Hạ Tử Du quay sang Cảnh Nghiêu cố nặng ra nụ cười rồi bước đi, không ai biết trong lòng cô đau như thế nào, nước mắt không kiềm chế được chảy dài xuống hai bên má, cô cố kiềm chế không tiếng khóc mình vang lên, cô không muốn để người khác thấy được mình yếu đuối.
Cảnh Nghiêu cũng không lên tiếng yên lặng theo sát Hạ Tử Du anh vẫn còn đang ngạc nhiên với thái độ bình thản của Hạ Tử Du, anh thật không hiểu phụ nữ có bao nhiêu sắc mặt.Nếu có thể quay ngược thời gian Hạ Tử Du xin thề không muốn đến bệnh viện và nghe cuộc nói chuyện của Đàm Dịch Khiêm và Đường Hân, cô tình nguyện mình không biết gì? Đã nữa tháng Đàm Dịch Khiêm không về nhà, anh chỉ gọi điện thoại hỏi thăm nói chuyện với cô, anh nói anh phải đai công tác vài ngày, nhưng cô biết anh đưa Đường Hân đoi Úc chữa trị bệnh và có lẽ hai người đã đăng kí kết hôn.
Cảnh Nghiêu vì bù đầu với việc ở trong ty trong nước lại phải giúp Đàm