Dung phi qua đời, gia đình của nàng đã cầu xin hoàng thượng mang Triệu Lăng Phong xác nhận huyết thống. Sau khi trích máu nhận thân, sự thật hắn chính là nhi tử của hoàng thượng, cuối cùng cũng được đưa ra khỏi lãnh cung.
Mười lăm năm sau, hoàng thượng cũng băng hà, ông ta để lại hoàng vị cho thái tử Triệu Hoàng Vũ, cũng là hoàng thượng bây giờ.
Những năm qua Triệu Lăng Phong đã điều tra ra được nổi uất hận của Dung phi, hắn ta biết mọi chuyện là do Hoàng hậu và Dương Thanh Giản hãm hại. Hắn đã thề với trời, nhất định sẽ trả thù cho mẫu phi của hắn, mà người đầu tiên chính là Dương Thanh Giản. Còn hoàng hậu hắn muốn chơi đùa thêm chút nữa, để bà ta có thể nhận được nỗi thống khổ như mẫu phi của hắn đã từng.
Nhắm mắt dưỡng thần một chút, Triệu Lăng Phong thở dài một hơi, cả người hắn rất mệt mỏi. Đã từ lâu, kể từ khi hắn biết được mẫu phi bị hại, mỗi khi đêm xuống hắn không tài nào ngủ được. Chỉ cần hắn nhắm mắt lại, hình ảnh Dung phi treo cổ chết trước mặt hắn lại hiện ra rõ ràng. Hắn ám ảnh khuôn mặt trắng toát, đôi mắt vô hồn khi bà ấy nhìn hắn. Ngày nào chưa trả được thù, hắn sẽ không có giấc ngủ ngon.
" Mẫu phi, chờ ta một chút! Ta nhất định sẽ đem Dương Thanh Giản và Hoàng hậu xuống gặp người đền tội! Cho ta thêm một chút thời gian nữa thôi!" Hắn trầm giọng nói thật khẽ.
Dương Tử Nghiên trở về xuân phong viện, vừa đóng cửa lại chân nàng đã bủn rủn, nàng ngồi bệt xuống đất thở phào nhẹ nhõm. Đưa tay lên ngực, lúc này nàng mới cảm thấy yên tâm là chính mình tim còn đập, nàng vẫn còn sống.
" Đúng là kẻ điên mà! Ta thật sự là bị doạ chết rồi, Triệu Lăng Phong đáng chết!" Nàng tức giận mắng người, nhưng là tim vẫn không ngừng đập loạn xạ.
Sáng hôm sau Dương Tử Nghiên dậy rất sớm, có lẽ vì hôm qua sau khi trở về nàng không ngủ lại được. Thay y phục rồi ngồi trước gương sửa soạn một chút, nàng trang điểm nhẹ nhàng, rồi mới ra ngoài đi dạo hoa viên.
Bên ngoài hoa viên, Dương Tử Nghiên tình cờ gặp được Cố Viễn Trạch, hắn hôm nay đến chủ yếu là thăm Dương Tử Ngọc. Nhìn thấy nàng đang tản bộ gần đó, hắn đi đến gần nàng cười khinh bỉ lên tiếng.
" Dương Tử Nghiên, phúc của ngươi cư nhiên thật lớn! Ngã nặng như thế mà vẫn không chết, đúng là thật may mắn!"
" Tất nhiên, ông trời luôn ưu ái cho người tốt, còn những kẻ xấu cũng đừng vội tự đắc, nếu không sau này chết còn khó coi hơn! Ta khuyên ngươi nên lo cho bản thân mình trước đi, đừng suốt ngày lo những chuyện không đâu!" Vừa nói vừa dằn mặt Cố Viễn Trạch,