Dương Tử Nghiên tung tăng đi dạo, nàng hết ghé mua kẹo hồ lô, lại ghé vào quầy son phấn bên đường chăm chú thử son. Đang miên man với đống son phấn, bên cạnh Tiểu Yên bỗng la lên.
" Ăn trộm, ăn trộm, tiểu thư chúng ta bị trộm mất túi tiền rồi!" Nàng ta hoảng hốt, tay vẫn không ngừng tìm kiếm lại túi tiền.
Dương Tử Nghiên tức giận xanh mặt, nàng hét lên đến chói tai." Cái gì, ngân lượng vừa mới được tổ mẫu cho, tên khốn kiếp nào dám cướp tiền của ta!"
" Tiểu thư chính là hắn! Lúc nãy là hắn cố tình đụng vào muội, vừa quay đi quay lại, túi tiền đã không cánh mà bay rồi!" Tiểu Yên đưa tay chỉ về hướng một tên nam nhân đang chạy, nàng ta kể lể.
Dương Tử Nghiên lập tức vén y phục lên, nàng co chân đuổi theo tên nam nhân kia.
" Đứng lại !Tên trộm đáng ghét kia, mau trả túi tiền lại cho ta! Ta mà bắt được ngươi, nhất định sẽ băm ngươi thành trăm mảnh!"
Tiểu Yên chạy theo rối rít, nàng ta hơi thở gấp gáp gọi với theo.
" Tiểu thư, người chạy chậm thôi, lỡ không may ngã xuống thì muội biết làm sao?"
" Muội mà chạy chậm là không lấy tiền lại được đâu! Đó là tất cả tài sản của ta, không thể dễ dàng bị trộm như vậy được!" Dương Tử Nghiên đầu không ngoảnh lại, nàng không cam tâm nói với Tiểu Yên.
Phía trước Dương Tử Nghiên bỗng ồn ào, cùng với đó là tiếng la hét xô đẩy.
" Chạy mau đi, con ngựa đó bị điên rồi!"
" Nó mất kiểm soát rồi, tránh ra mau! Nếu không là chết hết đó!"
Dương Tử Nghiên đang chạy với tốc độ nhanh, nàng nhất thời không dừng lại kịp, xe ngựa đằng trước hùng hổ lao về phía nàng.
Tiểu Yên như hồn phi phách lạc, nhìn về phía Dương Tử Nghiên hét lên.
" Tiểu thư cẩn thận!"
Dương Tử Nghiên không kịp né tránh, nàng hoang mang tột độ, nhắm chặt mắt lại." Không lẽ ta phải chết lần nữa sao, ông trời không thể đối với ta như vậy được, ta chỉ mới được trọng sinh thôi mà!"
" Ahhhh!" Nàng dùng hết sức bình sinh la lớn.
Dương Tử Nghiên cứ ngỡ như mình sắp phải chầu diêm vương đến nơi rồi, thì cả người đột nhiên bị nhấc bổng lên giữa không trung. Nàng giật mình mở mắt ra, trước mặt chính là Triệu Lăng Phong. Hắn vẫn uy phong lẫm liệt, như lần đầu Dương Tử Nghiên gặp hắn vậy.
Mặc dù đã chứng kiến được sự tàn nhẫn của Triệu Lăng Phong, nhưng Dương Tử Nghiên vẫn không thể rời mắt khỏi gương mặt lạnh lùng hoàn hảo của hắn được. Từng đường nét trên gương mặt đều hài hòa, làm người ta không nhịn được muốn nhìn lâu hơn.
" Thật soái!" Nàng nghĩ thầm trong lòng, không ngừng cảm thán trước nhan sắc của hắn
Đang ngây người nhìn hắn chằm chặp, hắn bỗng nhiên nhìn nàng giọng lạnh lùng nói.
" Nhìn đủ chưa! Bổn vương tự biết mình rất đẹp, ngươi cũng không cần nhìn chằm chằm như vậy! Còn có ngươi rất nặng, mau xuống đi!"