Phúc Hắc Vương Gia! Cho Hỏi Ngài Có Muốn Cưới Ta Không?

Đại Tỷ Đến Thăm.


trước sau

Buổi sáng hôm sau, mặt trời vừa mới ló dạng, Dương Tử Nghiên vẫn còn đang say ngủ trên giường.

" Tiểu thư, người mau dậy đi! Đại tiểu thư đến rồi, nàng ta nhất định sẽ làm khó người!" Tiểu Yên bên ngoài hớt hải chạy vào thông báo, dường như rất sợ hãi.

Đang ngủ ngon lại bị làm phiền, Dương Tử Nghiên nhăn mày khó chịu, nàng ngồi bật dậy mà trách móc.

" Ai cũng không gặp! Hừ, có biết người ta đang ngủ ngon lắm không, sao lại dám quấy rầy ta?Phá hoại giấc ngủ của Dương Tử Nghiên ta, chính là tội đáng muôn chết!"

" Tiểu thư, người mau mau thức dậy đi! Để đại tiểu thư không vui, nàng ta lại đi tố cáo người với thừa tướng gia, ngài ấy nhất định sẽ xử phạt người mất! Trong phủ, thừa tướng gia thương nhất là đại tiểu thư nha, người chống đối với nàng, dĩ nhiên sẽ phải chịu thiệt rồi!"

Tiểu Yên sốt sắng lay Dương Tử Nghiên, miệng nói không ngừng. Dương Tử Nghiên nghe vậy đành phải miễn cưỡng đứng dậy, nàng rửa mặt chải tóc, thay một bộ y phục chỉn chu.

Trong phòng khách, Dương Tử Ngọc gương mặt mất kiên nhẫn khó chịu.

" Con nha đầu đáng chết, ta có lòng đến thăm nó, vậy mà nó bắt ta ngồi đợi ở đây lâu như vậy, thật là tức chết ta mà!" Nàng ta cau có mắng nhiếc, hận không thể cào nát mặt Dương Tử Nghiên ra.

" Tiểu thư, nhị tiểu thư từ lúc tỉnh lại như một người khác vậy, còn không coi ai ra gì! Nếu không phải ả, thì đại phu nhân đâu bị lão phu nhân cấm túc, còn thu lại tất cả sổ sách của phủ thừa tướng. Chúng ta vẫn nên đề phòng ả!" Thúy Liên, nha hoàn của Dương Tử Ngọc lên tiếng. Chủ nào thì tớ nấy, khó ưa như nhau cả.

" Tiện nhân, để ta xem lần sau ả ta còn may mắn tỉnh lại nữa hay không? Dám hại mẫu thân ta, ta nhất định phải nghiền nát nó!" Dương Tử Ngọc nghiến răng tức giận nói lớn.

Vừa dứt lời, bên ngoài Dương Tử Nghiên bước vào, nàng vui vẻ cười nói.

" Đại tỷ, để tỷ đợi lâu rồi! Muội hôm qua mới vừa tỉnh lại, hôm nay đầu vẫn còn choáng, nên buổi sáng thức dậy hơi trễ, mong đại tỷ tha thứ cho!" Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.

Dương Tử Ngọc điều chỉnh lại vẻ mặt, cũng cười đáp.

" Muội muội, không cần khách sáo! Chúng ta là tỷ muội một nhà, ta sẽ không để bụng! Dù gì muội cũng vừa tỉnh lại, ráng tịnh dưỡng cho khỏe!"

Dương Tử Nghiên nhếch môi cười nhẹ, nàng thấy vị đại tỷ này diễn xuất cũng đỉnh quá rồi đi. Lúc nãy còn mắng nàng không ra gì, bây giờ thái độ thay đổi đến chóng cả mặt.

" Cảm ơn đại tỷ đã quan tâm! Hôm nay đại tỷ đến đây ngoài việc thăm

muội đây, thì không biết còn việc gì nữa hay không?"

Dương Tử Ngọc giả vờ vừa cười nói." Hôm nay đến thăm muội là chính, còn có mang cho muội muội một chút đồ bổ! Muội ráng ăn uống cho mau khỏe lại, đừng làm gì tổn hại sức khoẻ!"

" Đa tạ tỷ tỷ quan tâm! Muội muội nhất định sẽ dùng hết những thứ này, không để phụ lòng tỷ tỷ đâu!" Dương Tử Nghiên ngại ngùng đáp, nàng ra hiệu cho Tiểu Yên nhận đồ.

Dương Tử Ngọc gương mặt mang ý dò hỏi, đây mới là mục đích chính nàng ta đến đây." Nghe Thúy Liên nói muội muội lúc tỉnh lại không nhớ gì hết, muội có nhớ vì sao mình bị ngã hay không? Hay là có ai đã đẩy muội?"

Dương Tử Nghiên không khỏi chửi thầm trong bụng." Đúng là bạch liên hoa nha, thiệt là làm ta kinh tởm! Thông đồng với tên tên tra nam Cố Viễn Trạch hại ta, bây giờ còn dám đến đây giả mèo khóc chuột. Còn sợ ta khai ra chuyện đáng xấu hổ của tra nam tiện nữ các ngươi à,Ta khinh."

" Tỷ tỷ, để tỷ lo lắng cho ta rồi! Quả thật ta không nhớ gì hết, mỗi lần suy nghĩ đầu còn có chút đau!"/Dương Tử Nghiên gương mặt buồn bã, yếu ớt đến đáng thương trả lời. Nàng đưa tay đưa lên sờ sờ vết thương, mắt nhìn Dương Tử Ngọc.

" Muốn diễn? Bà đây diễn cho ngươi xem!"

Dương Tử Ngọc vẻ mặt vui mừng.

" Không nhớ cũng không sao, muội có thể khỏe mạnh là ta vui rồi! Không làm phiền muội nghỉ ngơi nữa, ta về trước đây!" Đạt được mục đích, nàng ta thở phào nhẹ nhõm, rồi nhanh chóng rời khỏi viện tử.

Đi ra ngoài hoa viên rồi, Dương Tử Ngọc sắc mặt thay đổi, ả ta lên tiếng trách móc lão phu nhân.

" Nếu không phải vì lão thái thái cứ nằng nặc gả tiện nhân kia cho Viễn Trạch ca ca, còn cố chấp không chịu hủy hôn, ta sao phải đến đây nhìn sắc mặt của nó chứ? Lão thái bà đáng chết!"

Thúy Liên bên cạnh cũng hùa vào nói theo." Lão phu nhân thật cố chấp, sao cứ phải làm khó đại tiểu thư? Tiện nhân kia có chỗ nào xứng với Viễn Trạch công tử, chỉ có đại tiểu thư là xứng với công tử mà thôi!" Nàng ta bĩu môi khinh thường khi nói về Dương Tử Nghiên.

" Đại tiểu thư, vài ngày nữa người và ả ta phải vào cung dự yến hội của hoàng hậu, sao ta không lợi dụng cơ hội này, làm cô ta không còn mặt mũi nhìn đời?" Đột nhiên mặt Thúy Liên nham hiểm hơn hẳn, nàng ta lại muốn bày trò hại người.

Dương Tử Ngọc như bừng tỉnh hỏi Thúy Liên.

" Ngươi là có ý gì?"




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện