Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Nửa giờ đuổi giết, quân Chiêm mười phần không còn đủ 1 2, tổn thất thảm trọng, khắp nơi là xác người, binh khí áo giáp. Quân Chiêm thua, chạy trốn toán loạn, thấy giặc không còn nhiều lại tứ tán, Đại Hải ra lệnh thu quân kiểm tra quân số.
Trận đầu dẫn quân toàn thắng nhưng kỵ binh Đại Việt cũng thương vong gần 500 người, chủ yếu ở các đợt xung trận và khi truy sát, truy quá gắt Chiêm quân chó cùng rứt dậu, quay lại cắn một miếng...Âu cũng là lẽ thường tình, không có trận chiến nào mà không có người hy sinh cả, trên chiến trường, đuổi giết người ta thì phải có giác ngộ bị giết lại.....Tuy hy sinh mất gần 1/3 quân số nhưng đổi lại tiêu diệt được 1 vạn Chiêm quân, chúng tướng sĩ không khỏi vui mừng, mấy chục năm nay, làm gì có trận nào đánh được sung sướng thế này, trước kia toàn bị Chiêm quân đè ra đánh. Kỵ binh tinh nhuệ nhất Đại Việt cũng không ít lần bị chiến tượng nhà Chiêm quật xuống.....tất cả nhờ tài chỉ huy của vị tướng kia. Chúng tướng sĩ nhìn Đại Hải với ánh mắt sùng bái kính nể, theo một vị tướng như vậy, có chết sa trường cũng cam lòng..
Vũ Đại Hải cho quân nghỉ ngơi, băng bó vết thương cũng như dàn xếp hậu sự cho những binh lính đã chết, chúng tướng sĩ cũng được cho phép đi thu chiến lợi phẩm, nào vàng bạc, đao kiếm, giáo kích, không thiếu thứ gì....Từ xa, bụi bay mù mịt, một đội quân đang ùn ùn kéo đến, người ngựa kề vai sánh bước, kéo dài hàng dặm.
“Lên ngựa, nghênh đón đại quân”
Kỵ binh Đại Việt nhanh chóng lên nhựa chỉnh sửa trang bị đi nghênh tiếp đại quân cùng chuẩn bị cho trận chiến mới.
Trần Khát Chân từ xa đã thấy kỵ binh Đại Việt cùng bãi chiến trường đằng sau, thấy kỵ binh vẫn còn đông đảo, y yên tâm mỉm cười, ít ra tên Đại Hải không phải hạng vũ dũng vô mưu, đem toàn bộ kỵ binh đi “hiến” cho Chiêm. Nhìn bãi chiến trường, y cũng giật mình, dễ đến phải mấy nghìn người chết, người ngã ngựa đổ, chen kín cả mảnh đất rộng, máu tươi thấm đẫm đất đai còn hình thành lên những dòng chảy nhỏ rích rắc như dòng suối nhỏ......dòng suối máu.....Xem ra vẫn đánh giá thấp tên Đại Hải này!
Chẳng mấy phút, Đại Hải đã chạy đến trước ngựa Trần Khát Chân, y vội nhảy xuống ngựa quỳ một chân báo cáo, mong rằng thái độ thành khẩn của y khiến y đỡ bị vạ vì tội nướng quân....
“Bẩm tướng quân, thuộc hạ không hoàn thành nhiệm vụ, để quân Chiêm thoát mất”
Khát Chân mỉm cười nhìn tên tướng quân trẻ tuổi trước mặt, Đại Hải cũng bằng tuổi hắn mà thôi, có tài, có gan nhưng tiếc không phải hoàng thân quốc thích, nếu không, giờ phút này nguyên soái phải là hắn..
“Đại Hải tướng quân đứng lên đi, ngươi không có tội gì cả, ta chỉ bảo quấy rối thôi chứ không phải cầm chân quân Chiêm, tướng quân đã làm rất tốt rồi. Quân Chiêm rút đi lâu chưa?”
“Bẩm, 3 vạn Chiêm quân rút đi cách đây một tiếng, không đi được xa lắm, chỉ khoảng 10 dặm, còn một vạn quân chặn hậu đã bị chúng thuộc hạ tiêu diệt”
Khát Chân nhướng mày, tên này còn chặn đứng được quân Chiêm mấy tiếng, còn tiêu diệt được 1 vạn quân...Hay lắm, hay lắm, đúng là tướng tài, nhà Trần có thêm tướng tài, triều đình có thêm trụ cột. Chỉ cần y không chết non, lo gì không làm lên đại sự...
“Tốt lắm, tốt lắm, Đại Hải tướng quân không phụ lòng ta. Đi thôi, theo đại quân xuất phát đuổi đánh Chiêm quân”
“TOÀN QUÂN XUẤT KÍCH, ĐẨY NHANH TỐC ĐỘ LÊN! CHIÊM QUÂN KHÔNG CÒN XA NỮA”
Cách đó 10 dặm......
La Khải dẫn theo 3 vạn binh lính dẫn đầu chạy trước, không dám nghỉ ngơi cơm nước gì, lo sợ quân Việt áp sát....Sau một tiếng chạy vội, quân Chiêm cả người rệu rã, La Khải cũng không chịu được, sáng sớm hành quân vội chưa kịp cơm nước gì, đã thế còn bị kỵ binh Đại Việt tập kích, một giọt nước cũng không được uống, cổ họng khát như muốn cháy..
“DỪNG LẠI...ĐẠI QUÂN TẠI CHỖ NGHỈ