Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Phủ thành chủ, trên bàn tiệc tiếp đón Đại Hải, đều là mấy món dân dã gà luộc, thịt nướng, cá rán, rau xào cùng canh, không xa hoa như tiệc rượu Thăng Long nhưng đã là rất phong phú. Đặc biệt đối với vùng vừa bị cướp bóc như Thuận Hoá thì để bày được bàn tiệc như này là không dễ, bọn họ ở đây cơm còn không đủ no lấy đâu ra thịt cá.
“Tướng quân thông cảm, tiệc rượu sơ sài mong tướng quân không trách tội”
Lê Toàn nhỏ giọng nói với Đại Hải. Hắn không biết vị tướng quân trẻ này là người như nào, có phải hạng xa hoa hưởng lạc không? Thực sự đây là những thứ tốt nhất mà hắn có thể chuẩn bị được, nếu vị tướng quân trẻ kia chê trách thì đành, cuộc sống sau này cũng sẽ không an ổn nổi.
“Quản sự quá lời, dân chúng nơi biên cương để có bữa cơm no đã khó, có bàn tiệc như này là quá quý giá rồi. Huống hồ nơi đây còn bị Chiêm quân cướp phá qua.”
“Đa tạ tướng quân thông cảm.”
“Không có gì. Không có gì. Thú thực, đại quân đi gấp từ Thăng Long vào đây, một bữa cơm ra hồn cũng không có.”
“Xin hỏi quản sự, thân binh của ta cũng được chuẩn bị cơm nước chứ?”
“Vâng thưa tướng quân, họ ăn ở phía bên ngoài.”
“Thế là tốt rồi. Nào ngồi xuống cùng ăn. Chúng tôi đều là hạng võ biền, không câu lệ nhiều.”
“Đa tạ tướng quân rồi.”
Rượu quá ba tuần, đồ ăn cũng ăn được kha khá, lúc này Đại Hải cũng rảnh, vừa ăn vừa tâm sự với hai vị chủ sự ở đây. Không biết bàn chuyện trên bàn rượu có phải thói quen của người Việt hay không nhưng Đại Hải thấy, một số việc không quá quan trọng có thể giải quyết trên bàn tiệc được, không cần câu thúc lúc nào cũng mở cuộc họp hội nghị…..
Lê Toàn và Nguyễn Trí đều là người có chức tước trong người nhưng vì nhiều lý do riêng mà bị đày ra biên cương. Họ đều là người ngay thẳng, không làm điều gian, đáng để tin dùng. Ít nhất Đại Hải thấy còn tốt hơn con em quan lại quý tộc ngày ngày xa hoa hưởng lạc ở kinh thành, không quan tâm chăm lo đến cuộc sống của bình dân bá tánh, đến thế sự, đến đất nước.
Rượu vào lời ra, chẳng mấy chốc mà mấy người đã xưng huynh gọi đệ. Cũng không phải do rượu cồn mà là do họ thưởng thức nhau, biết nhau là người có thực tài nên dễ dàng kết giao. Chứ nếu không thì không thể, các cụ ngày xưa đã có câu “người đi theo nhóm, vật họp theo loài” là bởi vậy.
“Lê Toàn này, ta thấy ngươi là người có học, trước đã làm huyện lệnh. Nay ngươi có thể theo ta làm phó, giúp ta quản lý Trấn Thuận Hoá này hay không?"
“Tướng quân đã nói vậy, tôi cũng nguyện ý giúp. Tôi cũng muốn cuộc sống của bá tánh tốt hơn, mấy năm nay họ quá khổ rồi.”
“Haha, thế là tốt lắm. Còn Nguyễn Trí, huynh cùng Vũ Tiến cùng Phạm Văn Võ theo ta làm phó được không? Ta muốn tiễu trừ hết bọn phỉ trên đất xứ này.”
“Đa tạ tướng quân cất nhắc, nếu ngài không nói tôi còn định đi xin đâu”
“Tốt lắm, tốt lắm, các huynh đệ, uống rượu nào! Ăn đi, cùng ăn đi, khó khăn lắm mới có bữa ngon.”
Bàn rượu lại tiếp tục rôm rả, mấy tên võ tướng thi nhau ba hoa chiến công của mình quên cả trời đất, chẳng mấy chốc mà cơm nước xong xuôi. Ai cũng vui vẻ thỏa mãn. Cơm no rượu say ai về nhà nấy nghỉ ngơi, mọi chuyện khó khăn còn đợi ngày mai bàn bạc giải quyết.
Bình minh ló rạng, thành Thuận Hoá hôm nay náo nhiệt lạ, người qua người lại tấp nập, cái cảnh âm u tử khí cả tháng trời một đi không trở lại. Trên đường, tốp năm tốp ba thanh niên trai tráng vận chuyển vật tư, lương thực, nhóm khác thì dọn dẹp đống đổ nát. Trẻ con náo nức nô đùa, đuổi nhau chạy khắp phố. Tiếng cười, tiếng nói rộn ràng. Phủ thành chủ, những nhân vật trọng yếu nhất Trấn Thuận Hoá lúc này đều tề tụ lại đây, họp bàn việc quản lý Trấn Thuận Hoá.
“Như vậy, Trấn Phủ Sứ cũ đã chết, còn lại tất cả quan lại quý tộc đều chạy mất?”
“Đúng vậy tướng quân, xứ này vốn trước giờ đều ít hào môn quý tộc. Quan lại trước khi thành phá đều mang gia quyến tài sản chạy mất, không rõ tung tích. Ở các huyện trong địa giới Thuận Hoá cũng vậy.”
“Thế còn dân các nơi?”
“Một bộ phận bị Chiêm quân tàn sát cùng bắt làm nô lệ nhưng phần lớn thì trốn chạy vào rừng núi, tháng nay đã lục tục quay lại.”
“Họ quay về hết chứ hay sợ nên trốn trong rừng chưa chịu ra?”
“Còn không ít người vẫn tiếp tục lẩn trốn.”
“Hừmmm….Lê Toàn sắp xếp chút người địa phương, mang theo lương thực vào núi gọi họ ra. Nếu họ sợ thì có thể bảo họ lập làng ở sát rừng núi, sau này có việc trọng dụng.”
“Rõ.”
“Nguyễn Trí, ngươi có biết tình hình bọn phỉ tặc ở trấn này không?”
“Bẩm tướng quân, mấy năm nay binh đao loạn lạc liên miên, vùng này phỉ tặc vô số. Chúng đều trốn ở rừng sâu núi thẳm, đợi đến vụ thu hoạch thì ra cướp phá, còn thường thường thì đến các nơi khác cướp