Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Miên man suy nghĩ hồi lâu cuối cùng hắn cũng định thần lại, sức lực cũng trở về với cơ thể, dù muốn hay không, hắn đã xuyên không, từ hôm nay, hắn là Vũ Đại Hải, thành viên thứ n+1 của tập đoàn xuyên không, hắn phải sống thật tốt để không có lỗi với công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ kiếp trước cũng như kiếp này, hắn phải đánh ra một vùng trời của mình, lưu danh sử sách, cưới bạch phú mỹ, đi lên nhân sinh đỉnh cao, không làm mất mặt tập đoàn.....
Quả thực, sống trong niên đại hòa bình sung sướng suốt hơn hai mươi năm, vẫn chưa phải đi làm,chưa đối mặt với những mặt tối của xã hội nên tâm hồn của hắn còn rất mộng mơ, vẫn đầy màu hồng, thần kinh vẫn rất thô...Trong hoàn cảnh đầy bi đát này vẫn “hào tình vạn trượng” đưa ra tuyên ngôn với đời. Không biết, những năm tháng sau này, khi phải trải qua khói lửa chiến tranh, phải chứng kiến cảnh loạn lạc, tang tóc, lầm than của đất nước, của dân tộc hắn còn giữ được bản thân mình hay không, có thực hiện được tuyên ngôn của mình hay không..hay hắn sẽ nằm lại đây trên mặt đất lạnh lẽo như bao con người trong thời loạn, bị cái thời đại này nhấn chìm, như một bọt sóng rất nhỏ trong đại dương bao la.....
Ngồi dậy, thân thể vẫn còn rất bết bát, dõi mắt nhìn mọi thứ xung quanh, đến bây giờ hắn mới có thời gian và không gian để đánh giá hết hoàn cảnh xung quanh, chỉ một câu nói là hợp lí vào lúc này “nhân gian luyện ngục”. Khắp nơi là xác người, xác ngựa, chân tay cụt lủn, binh khí đứt đoạn, máu tươi nội tạng hòa cùng bùn đất tạo thành thứ hỗn hợp kinh tởm, không khí tràn đầy mùi máu tươi, mùi mồ hôi cùng mùi bùn đất..Rồi là ruồi nhặng, chim ăn xác thối....Tất cả những thứ này, có thể làm cho người gan dạ nhất són ra quần khi lần đầu tiên trông thấy...Hắn vốn cũng không phải người gan dạ gì cho cam, nên...”ọeeeeee” sau một hồi nôn ra cả mật, cuối cùng hắn cũng cảm thấy khá hơn đôi chút...Chỉ là khá hơn đôi chút thôi, hắn lại cảm thấy bi ai cho cuộc sống sau này của mình, chắc chắn, cái cảnh này sẽ chỉ nhiều hơn chứ không ít đi, hắn phải mạnh mẽ lên, nếu không hắn sẽ nằm lại đây, không đầu, không tay chân, làm mồi cho thú hoang chứ đừng nói gì đến cưới bạch phú mỹ, đi lên nhân sinh đỉnh cao..
Mạnh mẽ đề tỉnh bản thân, hắn run rẩy chống ngọn giáo gãy bên cạnh đứng dậy, có nén sự kinh tởm và cơn buồn nôn, hắn.....đi loot đồ, muốn sống tiếp thì phải có đồ, phải có tư bản.
Khắp nơi đều là xác chết và hắn bắt đầu đi đuổi chim, mò xác. Tâm lý sợ chết nên hắn muốn vũ trang mình tốt nhất có thể, cái gì cũng muốn lấy, nhưng phải chú ý là nên lấy đồ của triều đình thôi, vì hắn là lính triều đình, đang trên lãnh thổ Đại Việt, vớ vẩn lấy đồ của người Chiêm mặc lên người có khi bị phục kích chết mất xác. Kể đến “Đại Hải” cũng không phải tay vừa, hắn cũng đã là một đô trưởng, chỉ huy gần 100 kỵ binh, là một võ quan loại nhỏ, nên nhớ là hắn còn rất trẻ, mới 20 tuổi, đã lên được chức đô trưởng lại còn là chỉ huy kỵ binh, chứng tỏ hắn đã ra sức như thế nào trong chiến đấu để có đủ công huân như vậy. Trận chiến này là một trận tao ngộ chiến giữa đô kỵ binh của hắn với một nhánh kỵ binh quân Chiêm, kết quả như nào cũng đã rõ, gần như toàn quân bị tiêu diệt, không biết có ai sống sót không.
Chiến tranh là một cơ hội rất tốt để phát tài, theo mọi cách, mà cách nhanh nhất chính là cướp bóc, chỉ sau một thoáng lục xác mà hắn cũng kiếm được một món béo bở, hơn 10 lượng vàng và gần 100 lượng bạc cùng vô số thứ thượng vàng hạ cám khác, đây là khối tài sản rất lớn, một gia đình nông dân chỉ cần 2