Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Cả toà thành tràn ngập trong không khí hân hoan vui mừng khi đoàn quân thắng trận trở về. Khắp đường ngang ngõ dọc là tiếng cười đùa, tiếng trẻ con la hét vui sướng khi nhận được quà từ người cha, người anh.
Một hẻm nhỏ gần tường thành, Dũng xách theo dải thịt sải bước nhanh về căn nhà hắn được cấp cách đây ít lâu, khi từ Thăng Long đến. Như bao người lính khác, hôm nay hắn được cho về phép thăm gia đình sau tháng trời tham chiến, thật quá tốt. Hắn cứ nghĩ phải đi lính hết 3 năm rồi mới được về nhà, hay về thăm nhà, dù có đóng quân gần hay xa. Các nơi khác trên đất Đại Việt đều như vậy, dĩ nhiên chỉ đối với quân lính chính quy, binh lính bình thường của các huyện, phủ không nhất thiết như vậy, họ vẫn theo lối ngụ binh cư nông từ xưa. Và Dũng hắn chính là một lính chính quy, được biên chế cho giáp da, đao thuẫn và giáo, có thể coi như trang bị tinh lương rồi. Lính chính quy như hắn thường ở các quân Cấm Vệ hay Thánh Dực bảo vệ kinh đô, hoặc biên quân đóng ngoài biên ải. Cho nên việc cho về thăm nhà thật quá hiếm hoi.
Thời phong kiến, khi tham gia quân ngũ thường sẽ một mạch kéo dài 3 năm, rất ít liên lạc được với gia đình vì gửi thư qua lại rất khó trong điều kiện giao thông tồi tệ như vậy, có khi chết ở chiến trường nhưng một hai năm sau gia đình mới biết được tin….Thời hiện đại cũng vậy, khi chiến tranh nổ ra mọi việc đều rối tung lên, ai sống ai chết khó mà hay biết, phải mất một quá trình dài xác minh mới đưa ra kết luận để gửi về hậu phương...mà còn chưa kể đến việc người đưa thư hay xe chở thư bị tập kích dọc đường dẫn đến mất thông tin. Việc thăm người thân đi lính chỉ diễn ra ở thời bình, chứ thời chiến thì gần như không thể, quá nguy hiểm và mất thì giờ, càng không nói đến thời phong kiến, khi mà đường xá xa xôi cách trở, đi lại chỉ bằng đôi chân, về thăm nhà hay người nhà đến thăm là điều không tưởng. Thế mới có chuyện hòn Vọng Phu, thiếu phụ chờ chồng đến hoá đá.
Nhưng nói đi phải nói lại, quân dân Thuận Hoá hiện giờ hầu hết đều tập trung quanh thành Thuận Hóa, chẳng phải xa xôi cách trở gì cho cam. Đại Hải cũng là người thấu tình đạt lý, một tháng hành quân chiến đấu,thắng lợi rồi nên để cho người lính về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, cho họ vơi nỗi nhớ nhà, cũng như điều chỉnh lại tâm lý…..chiến tranh không chỉ mang đến thương tích trên cơ thể người lính, mà còn mang đến vết thương ở tâm hồn. Thương tật cơ thể còn có khả năng lành lặn nhưng tâm hồn thì khó, phải có thời gian rất dài cùng với sự quan tâm, động viên của người thân gia đình. Bởi vậy, Đại Hải cho binh lính về nghỉ phép 5 ngày, tiện thể phát luôn quân lương cùng tiền thưởng, ai nấy đều vui mừng.
Quay lại với Dũng, anh lính đất Thăng Long. Dũng vốn là nông dân gần kinh thành, ngày ngày kéo rau vào thành bán, có đồng ra đồng vào, coi như là có của ăn của để, cuộc sống khá vô cùng so với nông dân đương thời. Nhưng chiến tranh Chiêm Việt nổ ra, quân ta thua to, kinh thành lại trưng binh, lần này đến lượt Dũng hắn, được cái dáng người cao lớn mà biên vào Thánh Dực quân, theo tướng Khát Chân đi chặn giặc, vạn hạnh thay chiến thắng, hắn cũng không chết nơi sa trường. Quay trở về Thăng Long thì ruộng rau đã bị phá tự bao giờ, cha mẹ già bị tên ác bá ức hiếp, báo quan quan không xử cho, ngày ngày ăn rau dại, cháo trộn mà sống. Ấy vậy mà hắn, quân lương của hắn cũng bị cắt xén đến quá nửa, bất bình bực tức hắn đánh tên ác bá, dẫn người nhà theo Đại Hải tướng quân vào nam, may mà còn kịp chưa bị tên ác bá trả thù, chứ không hắn thân cô thế cô làm sao chống được.
Đều là chuyện cũ, qua rồi cho qua hết đi, lúc đấy nóng đầu làm vậy nhưng nhờ thế mới có cuộc sống như hôm nay. Làm lính cho tướng quân hắn không thiệt thòi gì cả, quân lương không bao giờ thiếu có khi còn được thưởng thêm nếu làm được việc, cơm ăn quản no, không phải húp cháo như chuyến trước, đói hoa cả mắt đánh đấm gì. Hôm nay hắn được lĩnh 2 lượng bạc quân lương tháng này, cao hơn lương gốc chưa bị cắt xét của hắn ở Thăng Long nửa lạng, cao hơn cả tiền lãi lão Hòa què bán thúng cuối thành….Trước hắn hâm mộ mãi lão, tháng nào tháng đấy kiếm hơn lượng bạc, cơm ăn no, thi thoảng có cả thịt, sang như Tết. Bây giờ hắn còn sang hơn cả lão. Ấy còn chưa kể hắn chém được 6 tên phỉ, bắt sống 2 tên, tướng quân thưởng cho hắn 1 lạng bạc cùng miếng thịt này. Chừng ấy tiền, nhiều hơn hắn bán rau ở kinh thành, cả nhà không lo đói, hắn cũng không lo không cưới được vợ. Miên man suy nghĩ, vừa đi vừa cười chẳng mấy chốc hắn đến ngôi nhà nhỏ cuối ngõ.
“Thầy ơi, U ơi, con về rồi!!!”
“Ai đấyyy, AAAA!!!! thằng Dũng, thầy nó ơi thằng Dũng nó về này. Thằng Mão đâu, anh mày về này!!!”
Một phụ nữ đứng tuổi ra mở cửa, không rõ bà bao nhiêu tuổi nhưng lao động vất vả và nghèo nên trông có vẻ già cả. Mặt cười rạng rỡ khi thấy chàng thanh niên cao lớn trước cổng nhưng đôi mắt cứ mờ đi vì nước mắt ứa ra. Đi cùng bà là một ông lão - chồng bà, cũng nghèo và già nhưng thân mình còn rắn chắc do lao động nhiều.
“Dũng về đấy hả, lại thầy xem nào. Chà chà, thằng này ngày càng rắn chắc. Mà này, tướng quân cho về hay mày trốn về đấy???”
“Thầy cứ đùa con, tướng quân cho về chứ con nào dám trốn về.”
“Tốt, tốt lắm. Vào nhà đi con, ai lại đứng mãi ngoài cổng. Bà nó này, hôm nay nấu nồi cơm tẻ đãi thằng Dũng.”
“Rồi rồi, nấu một nồi cơm to! Ai lại để con đi đánh trận về ăn cháo rau bao giờ”
“Hahahahaha”
Nghe thầy u cười nói mà cổ họng Dũng như nghẹn, hắn đi đánh giặc tuy nguy hiểm vất vả nhưng được ăn no, thi thoảng còn có món mặn...thầy u ở nhà vất vả mà chỉ có thể ăn cháo cùng rau dại, được bữa cơm tẻ cũng là để đãi hắn……
Lúa ngoài đồng mới trổ bông, còn lâu mới thu hoạch được, lương thực dùng cho mấy vạn dân Thuận Hoá