Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Sáng sớm hôm sau, khi bình minh vừa ló rạng, Sỉn-thay đứng dậy vươn người, một đêm ngồi xổm, cả người đều nhức mỏi.
“Chẹp chẹp….không biết tí được ăn cái gì đây.”
Hắn chập choạng đứng dậy, khởi động tay chân, mắt lờ mờ nhìn về phía mặt biển,, có mấy bóng đen lại gần, dụi mắt cho rõ hơn, Sỉn-thay hoảng hồn, loạng choạng súyt ngã khỏi chòi canh, lần mò tìm cây búa gỗ, gõ mạnh vào chiếc chuông đồng trên gác
“Keng...keng..keng..kenggg”
Toà thành còn đang trọng mộng bị tiếng chuông réo rắn đánh thức. Phía dưới mấy tên lính gác lèm bèm bò dậy.
“Vừa mới sớm ra đã kêu inh ỏi gì đây!!!!”
“CÓ KẺ ĐỊCH TỚI, CÓ KẺ ĐỊCH TỚI!!!!” Trên chòi canh, Sỉn-thay khản giọng hét xuống, tay vẫn không quên đánh liên hồi vào chuông.
“Có kẻ địch tới...CÓ KẺ ĐỊCH.” Mấy tên lính gác tỉnh cả ngủ, hoảng hồn chạy về phía “cung điện” nơi quốc vương sinh sống cũng chính là nơi binh lính đóng quân. Tên lính vừa chạy vừa ngã trên con đường đất lầy lụa do cơn mưa đêm qua, vừa chạy vừa hét. Cả con phố loạn nháo nhào, tiếng gà qué, cho sủa, tiếng phụ nữ trẻ con khóc náo, tiếng luỵch huỵch chuyển đồ, tiếng chai lọ rơi vỡ loảng xoảng.
Cứ lần nào vệ binh kêu có kẻ địch y như rằng là bọn hải tặc đến, chỉ có dọn đồ chạy nhanh vào thành trì hay chạy vào rừng thì may ra thoát, nếu không của cải bị mất, người cũng bị bắt làm nô lệ, bao lần hải tặc đến đều như vậy. Còn binh lính bảo vệ, haha, đừng kể chuyện cười, chúng không chạy trước là may rồi, dăm ba nhóm hải tặc nhỏ còn chặn được, chứ gặp nhóm hải tặc lớn thì cong đuôi lên mà chạy, đánh cũng không thắng.
Mấy phút sau, từ phía thành đất, hàng trăm binh lính lao ra, đi đầu là một người đàn ông trung niên khoác giáp sắt rỉ sét, đầu đội mũ cánh phượng, tay cầm đao dài. Trang phục của tên này không ra thể thống gì cả, mũ thì kiểu Đại Việt, giáp sắt thì phong cách Chà Và, tay cầm thanh đao của người Chiêm… trông có vẻ dị hợm nhưng y là người được vũ trang tốt nhất đám lính, xung quanh binh lính đều ở trần, chỉ được trang bị giáo hoặc đao cùng tấm khiên gỗ, đã thế nhiều người còn không có, phải cầm rìu đá hay xiên gỗ. Đám người tất bật chạy ra phía bờ biển, không có hàng ngủ gì. Từ phố buôn bán bên ngoài, dân chúng già trẻ dắt díu nhau, hành lí kỉnh kỉnh chạy lại, mong trốn được vào thành, lại có người chạy ra sống, lên thuyền độc mộc chèo đi, cũng không ít người chạy thẳng vào rừng….Khắp “kinh đô” của “vương quốc” loạn xị hết lên khi hay tin “hải tặc” đến.
Chẳng mấy chốc, đoàn người đã đến bãi biển, bắt đầu dàn hàng ra chuẩn bị chiến đấu, binh lính năm năm vũ khí trong tay cố tỏ ra gan dạ, nhưng đầu giáo run rẩy đã bán đứng nội tâm họ. Xa xa, trên mặt biển, 5 chiến thuyền khổng lồ đang lại gần, chiếc nào chiếc đấy dài hàng chục trượng. Giời ơi, từ thuở cha sinh mẹ đẻ, đã bao giờ chúng thấy con thuyền lớn đến vậy, trông như quả núi di động vậy, trước nghĩ thuyền bọn thương buôn Tàu là lớn lắm rồi, ai ngờ so với mấy cái thuyền này chả bằng cái móng tay. Không ít tên đã lùi về phía sau chuẩn bị chạy trốn. Cũng không trách chúng được, dù người Tàu hay người Việt nhìn thấy mấy chiến thuyền này cũng phải há hốc mồm, mấy con thuyền mua của nhà Minh, tính năng chả ra sao nhưng được cái to tổ bố, rất có lực chấn nhiếp, người Việt còn đỡ, khi xưa đánh trận Bạch Đằng đốt không ít, không quá sợ, nhưng mấy tên thổ dân vừa thoát nguyên thủy này làm sao so được.
“Quốc vương” của bọn hắn cũng đờ người khi thấy mấy con quái vật khổng lồ này, giời ạ, thế này sao mà đánh, chính hắn cũng có ý định chạy nhưng ngại mặt mũi lên không trốn trước.
Thuyền càng lại gần trông càng to lớn đáng sợ, lá gan của các dũng sĩ “vương quốc” càng teo lại.
Bỗng.
“ẦM ẦM ẦMMMMM…..”
Từng tiếng nổ dữ dội như sấm sét giữa trời quang, làm các dũng sĩ giật mình muốn tè ra quần. Từ phía chiến thuyền, gần chục quả cầu sắt xé gió bay lại, mang theo tiếng rít giợn người.
“ẦMM...RÙYNH….Phật phật…”
Mấy quả đạn sắt bắn vào bãi biển, cát bụi bay tứ tung, có quả bắn vào tảng đá, phá tan ngay một lớp, bắn ra tứ phía, hầu hết số đạn đều bắt trượt nhưng có một quả rơi trúng ngay đội hình binh lính trên bãi biển. Một vệt máu dài ngay lập tức được tạo ra, hàng đầu binh lính đầu vỡ nát, máu me, não niếc bắn hết vào mặt người xung quanh, tên đứng sau không khá hơn chút nào, đầu y cũng tương tự, nát hơn tương, tên thứ ba đạn đã bớt lực nhưng cũng đủ phá nát cổ y, đến tên thứ tư, là đệ nhất dũng sĩ của vương quốc, y cao lớn hơn đồng bạn một cái đầu,viên đạn sắt hết lực không xuyên qua được, nằm nọt thỏm trong lòng ngực y, lực đẩy khiến y ngã vật ra sau cả mét, miệng òng ọc toàn máu cùng mảnh vụn nội tạng.
“Quốc vương” đứng sát ngay đệ nhất dũng sĩ, cả người đều là máu tươi thịt vụn, y gần như chứng kiến tất cả, từ khi viên đạn bay đến, diệt 3 người đầu rồi cuối cùng mang đi tên đệ nhất dũng sĩ. Y bị doạ phá lá gan, đứng thờ người ra như trời trồng, không biết làm gì hết. Đúng lúc này không biết ai hét lên đâu tiên
“THIÊN THẦN TRỪNG PHẠT!!! CHẠY MAUUUU!!!!”
Binh lính xung quanh vứt bỏ gươm giáo, quay đầu tháo chạy, chả mấy chốc bãi biển vắng tanh, không còn một bóng người, tên vua bị bọn lính ủi ngã, cũng đã tỉnh hồn, lồm cồm bò dậy tháo chạy, giờ đây giáp sắt tinh mĩ y tự hào ngày nào trở thành bùa đòi mạng, y hận không thể cởi hết ra mà chạy cho nhanh….bãi biển vắng ngắt, chỉ còn lại mấy xác chết thê thảm nằm đó.
“Tùuuuuu…..tùuuuuu…..tùuuuuu….”
Y như những bài diễn tập thường ngày khi còn ở Thuận Hoá, binh lính Đại Việt nhanh chóng leo xuống xuồng nhỏ đổ bộ vào bờ...nhưng cả bãi biển đã không có một bóng người khiến họ hơi bất ngờ, bao nhiêu bài võ vẽ chuẩn bị thi triển thì….haizzz, không có đối thủ, haizzz, cao thủ thật tịch mịnh. Cung thủ ngượng ngùng thu lại cung, nhưng vẫn đề phòng cảnh giác, mắt nhìn tứ phía, đề phòng thổ dân trên đảo giờ trò quỷ. Ai biết được bọn đấy chạy thật hay giả vờ, đất khách quê người, cẩn thận vẫn hơn.
30 phút sau, 1500 binh lính được vận lên bãi biển, số còn lại ở lại trông thuyền, phòng kẻ gian nhân cơ hội tập kích. Vũ Tiến cùng nhóm giáp sĩ cuối cùng đổ bộ lên bờ biển, chứng kiến 4 xác chết không ra hình dạng, hắn cũng không nhíu mày lấy một lần, quá quen thuộc rồi, thảm thiết hơn hắn cũng đã thấy, không có gì phải đại kinh tiểu quái cả. Đấy chỉ là Vũ Tiến hắn