Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Ầm....xoành....
Trong trướng bồng to lớn nhất giữa doanh trại, tiếng đập phá đồ đạc liên tục vang lên, mấy tên thị vệ ở ngoài nhìn nhau lắc đầu. Không phải là có thích khách, đây là tướng quân nổi điên, cũng không phải lần đầu...
“Chết tiệt, chết tiệt Nguyên Diệu, thân là hoàng thích mà lại phản bội, chết tiệt...”
“Cõng rắn cắn cổ gà nhà, hắn có xứng mang họ Trần nữa không!!!!”
“Quân phản bội, lũ bán nước!!!”
“Chết tiệt, làm sao để chống lại quân Chiêm.......”xoành”......đã yếu nay càng thêm yếu.....”rầm”......”
Hất tung bàn trà, Trần Khát Chân điên cuồng gào thét, chúng tướng quân không ai dám ho he gì, tất cả đều cúi gằm mặt xuống đất. Tình thế quân Việt đang hết sức khó khăn, quân Chiêm bắc tiến, mang theo quân đội hùng mạnh hơn những lần trước rất nhiều lần, quân Trần vốn sĩ khí đã kém, nay hoàng thân Trần Nguyên Diệu lại hàng giặc, mang theo lượng lớn binh sĩ, làm cho quân Trần càng khó khăn, sĩ khí giảm xuống đáy cốc, không ai tin là lần này có thể chiến thắng nổi đạo quân hùng mạnh của người Chiêm, rồi kinh thành Thăng Long lại lần nữa bị công phá, vua tôi lại trốn chạy cho đến khi quân giặc rút đi.....
“Ba Lậu Kê tên vô dụng này, đã chạy trốn sang hàng còn để bị tóm lại....vô dụng.......một lũ vô dụng”
“Các đô kỵ binh đã tìm thấy hắn chưa?”
Trần Khát Chân quay sang hỏi một tên tùy tướng đứng cạnh
“Bẩm tướng quân, theo tin tức gửi về thì chưa tìm thấy tung tích toán quân Chiêm chặn bắt Ba Lậu Kê, một đô kỵ binh không bắt được liên lạc”
Khát Chân thở dài rười rượi, dùi mài kinh sử, rèn luyện võ nghệ mười mấy năm những mong ra làm quan có thể kiến công lập nghiệp nhưng thế nước suy yếu, quân Chiêm lai phạm, cẩn tuân chiếu dụ của bệ hạ, dẫn quân chặn giặc, chưa nói đến nhất chiến thành danh, chỉ mong cản được quân Chiêm, không trở thành tội nhân thiên cổ đã là vạn hạnh rồi.
Cả quân lẫn tướng nhà Trần đã quá khiếp vía trước quân Chiêm, một tiểu quốc phương Nam lại 4 lần phá thành Thăng Long, đánh cho quân Trần không có sức hoàn thủ, vua tôi chạy giặc khắp nơi.......không khí trong trướng bồng đầy âm u, quân tướng ngao ngán chán chường, không có lòng tin thắng giặc....
“Báo....quân tình cấp báo....đô trưởng Vũ Đại Hải có quân tình khẩn cấp mong được gặp tướng quân.....”
“Cho y vào”
Cửa trướng mở ra, một thanh niên tuấn tú chạc tuổi 20 cả người đều là máu tươi, giáp trụ sứt mẻ tiến đến.
“Bẩm tướng quân, bọn thuộc hạ đã chặn được toán quân truy bắt Ba Lậu Kê, tuy hắn đã chết nhưng đây là tình báo mà bọn thuộc hạ thu được”
Vũ Đại Hải quỳ một chân xuống báo cáo, đồng thời cũng đánh giá Trần Khát Chân, vị tướng có công cứu nguy cho cả triều Trần trước giặc Chiêm. Đó là một thanh niên trẻ tuổi, ước chừng cũng như hắn vậy, khoảng 20 tuổi. Mặt mày anh tuấn cương nghị, dáng người cao lớn. Nhưng y quá trẻ! Quá trẻ tuổi để thống lĩnh cả một đạo quân mấy vạn người....Đúng là con ông cháu cha có chỗ tốt, tuy chỉ là con cháu thuộc dòng họ Bảo Nghĩa vương Trần Bình Trọng nhưng tốt xấu gì cũng là hoàng thân quốc thích, làm quan nhỏ nhưng được hầu cạnh vua, có việc quan trọng sẽ được bổ nhiệm ngay. Không như hắn, chém chém giết giết, mấy lần suýt mất mạng mấy năm trời mới lên được chức đô trưởng..........
Tiếp nhận tấm lụa đầy máu từ Đại Hải, Khuôn mặt đăm chiêu của Trần Khát Chân dần rạng rỡ lên. Hắn đứng đó cười haha trước ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của chúng tướng...
“Trời giúp ta, trời giúp ta, Đại Hải, ái tướng của ta, lần này ngươi lập công đầu, ta nhất định bẩm báo bệ hạ ban thưởng hậu cho ngươi”
“Đa tạ tướng quân”
“Quân bay đâu, nổi trống tập hợp, lần này quân ta chắc thắng giặc Chiêm,