Khi Thẩm Nhan xuống lầu, Diệp Hạo Hiên vừa vặn đem bữa sáng chuẩn bị tốt, hắn vừa bày biện đồ ăn vừa đối cô mở miệng nói: “Mỗi người một ly sữa bò, một cái trứng gà, bánh mì anh vừa mới nướng qua, mứt trái cây để bên cạnh, tự mình cầm ăn là được.
”
“Tốt, cảm ơn!”
Thẩm Nhan hướng Diệp Hạo Hiên nhếch miệng lộ ra nụ cười tươi, cô mặc lại quần jean ngày hôm qua, tóc dài ở sau đầu buộc thành đuôi ngựa cao, tràn đầy cảm giác thanh xuân.
Cô thoạt nhìn tươi đẹp động lòng người, liền giống như ánh dương xuyên qua cửa sổ sát đất lúc này, khiến cho người ta tràn đầy hy vọng.
Ánh mắt Diệp Hạo Hiên ở trên người Thẩm Nhan dừng lại mấy giây, sau đó lại nhanh chóng thu hồi.
Hắn sợ chính mình còn như vậy xem đi xuống, sẽ một phát không thể vãn hồi, muốn lập tức xâm phạm cô, loại cảm giác mất khống chế này làm hắn phi thường bất an.
Thẩm Nhan nhạy bén nhận ra động tác nhỏ vừa rồi của Diệp Hạo Hiên.
Tâm cô tức khắc trầm xuống, ý cười trên khóe môi cứng đờ.
Nội tâm hắn quả nhiên vẫn là kháng cự cô, hắn khẳng định cảm thấy cô không phải cô gái tốt.
Cho nên, hắn căn bản là không nghĩ ở trên người cô có cảm tình chân thật gì, cũng chỉ là xuất phát từ bản năng thân thể dục vọng của đàn ông, cùng cô phát sinh một ít tiếp xúc thân thể thôi.
Cô càng nghĩ càng khổ sở, bước chân vui sướng trở nên chậm chạp.
Chậm rì rì đi đến bên bàn ăn, kéo ra ghế dựa ngồi đối diện Diệp Hạo Hiên, thất thần cầm khối bánh mì nướng, cắn một ngụm, cảm giác giống như đang nhai sáp.
Diệp Hạo Hiên cầm mứt trái cây tô lên bánh mì, từng ngụm từng ngụm ăn, hắn lại không cảm giác được bất luận hương vị gì.
“Anh…”
“Em…”
Hai người bọn họ cơ hồ là đồng thời ngước mắt nhìn về phía đối phương, muốn mở miệng nói cái gì, lại nghe thấy thanh âm đối phương, đều im miệng.
“Anh/em nói trước đi.
”
Hai người bọn họ lại lần nữa trăm miệng một lời, sau đó đều xấu hổ cười cười.
Diệp Hạo Hiên mỉm cười nhìn về phía Thẩm Nhan, ga lăng mở miệng nói: “Ưu tiên phụ nữ, vẫn là em nói trước.
”
“Ân…”
Thẩm Nhan vừa mới suy nghĩ một đống lời nói trong bụng, đột nhiên bị đoạn nhạc