Thẩm Nhan bị cặp mắt đen của Diệp Hạo Hiên nhìn chằm chằm đến có điểm chột dạ, cô che giấu, cười cười nói: “Nhìn anh tuổi cũng không còn nhỏ mà còn không có đối tượng, người trong nhà khẳng định là muốn thúc giục nha!”
Thẩm Nhan nói tới tâm khảm Diệp Hạo Hiên.
Hắn gần đây thật sự là bị bắt đi xem mắt.
Nhưng mà, hắn đối với các cô ấy đều không có ấn tượng gì đặc biệt, chẳng qua do ba tạo áp lực, hắn mới đơn giản ứng phó đi xem mắt với những đối tượng đó mà thôi.
Thẩm Nhan thấy Diệp Hạo Hiên nhắc tới đến đề tài thân cận, liền biểu lộ ra cảm xúc phiền muộn, cô liền biết hắn khẳng định căn bản là không coi trọng Khương Bích Vân.
Tuy rằng, kết quả như vậy sớm đã được cô đoán trước.
Nhưng sau khi cô có được đáp án xác định, xem như mới hoàn toàn yên lòng.
Bất quá, người trong lòng hắn thích kia là ai đây? Đến tột cùng là cô gái nào may mắn có thể trở thành bạch nguyệt quang trong lòng hắn đây?
Trong lòng Thẩm Nhan có điểm khó chịu, cô nhìn Diệp Hạo Hiên hỏi: “Vậy anh vì cái gì không trực tiếp cùng người mình thích ở bên nhau? Hay là nói giữa hai người đã vĩnh viễn không có khả năng?”
Diệp Hạo Hiên nhìn gương mặt vừa hồn nhiên vừa yêu mị của Thẩm Nhan, tim đập bỗng nhiên nhanh hơn chút.
Hắn đối cô xác thật có cảm giác động tâm, hắn cũng xác nhận chính mình thực thích cô.
Nhưng hắn giờ phút này lại không thể cho cô một phần hứa hẹn, hắn sợ tình cảm của bọn họ sẽ thất bại, đến cuối cùng sẽ biến thành tổn thương lẫn nhau.
Thẩm Nhan thấy Diệp Hạo Hiên trầm mặc thật lâu đều không nói lời nào, cô liền thức thời không hề tiếp tục truy vấn, làm bộ không sao cả, nghịch ngợm nhéo nhéo mũi hắn, cười nói: “Được rồi! Anh không muốn nói liền thôi, em cũng không hỏi.
”
Tiếp theo, cô hơi hơi nghiêng thân thể, nâng lên một chân, gập đầu gối nhẹ nhàng cọ đại dương v*t sớm đã mềm nhũn dưới háng nam nhân.
Cô vươn cánh tay ngó sen thân mật vây quanh cổ hắn, lại đem thân thể dịch sát về phía hắn, một đôi vú bự gắt gao dán ở ngực hắn, dùng đầu v* nhẹ nhàng vuốt ve cơ ngực.
Tiếp theo, cô nâng mi mắt lên, ánh mắt hờn dỗi nhìn hắn nói: