Thẩm Nhan nhìn mắt Diệp Hạo Hiên thật sâu, rồi sau đó lại không để bụng nhìn về phía Khương Bích Vân hỏi ngược lại: “Em nói hay không nói rất quan trọng sao?”
“Em…”
Khương Bích Vân nháy mắt bị Thẩm Nhan làm cho nghẹn họng, nói không ra lời, nhưng ngại Diệp Hạo Hiên ở đây, cô ta đành phải nhanh chóng thu liễm nội tâm khó chịu, ngược lại nặn ra một nụ mỉm cười nói: “Chị vừa mới chỉ là thuận miệng hỏi một chút, em hà tất phải như thế?”
Em?!
Mắt Diệp Hạo Hiên nháy mắt căng tròn, hắn khó có thể tin Thẩm Nhan cư nhiên cùng Khương Bích Vân lại là chị em gái!
Nhưng, các cô nếu là chị em, vì cái gì lại khác họ?
Chẳng lẽ Khương Bích Vân là theo họ của mẹ, họ Khương?
Bằng trực giác hắn phán đoán, quan hệ hai người này cũng không tốt, thậm chí quan hệ Thẩm Nhan cùng cha mẹ cũng không tốt.
“Ha hả… Diệp tử, thật là làm cháu chê cười! Hai đứa nhỏ này từ nhỏ chính là như vậy, vừa thấy mặt liền bắt đầu đấu võ mồm.
”
Triệu Quyên thấy không khí có điểm xấu hổ, liền vội cười cùng Diệp Hạo Hiên làm giải thích, thuận đường đứng dậy cầm lấy tử sa hồ, giúp hắn đổ một ly Thiết Quan Âm vừa mới pha, “Đây là do học sinh của lão Thẩm từ Phúc Kiến gửi lại đây cho chúng ta, con nếm thử xem hương vị thế nào.
”
“Cảm ơn!”
Diệp Hạo Hiên tuy rằng là cùng Triệu Quyên nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Nhan.
Hắn vừa từ biểu tình của cô đã nhìn ra cô khó chịu, tuy rằng nội tâm rất sợ cô hiểu lầm mình cùng Khương Bích Vân có cái gì đó, nhưng hắn trước mắt lại không tiện cùng cô giải thích bất luận điều gì.
Hắn giờ phút này thực hối hận căng da đầu tới Thẩm gia ăn cơm, nếu không phải vì đã từng cùng Thẩm Văn Bân nói chuyện ở trường, hắn cũng sẽ không nghe theo chú mình an bài tới nhà họ ăn cơm.
“Diệp lão sư, nga… Không đúng, hẳn là kêu anh một tiếng anh rể.
”
Thẩm Nhan cố ý đem hai chữ‘ anh rể ’ đọc thật rõ ràng, chế nhạo nhìn về phía Diệp Hạo Hiên nói tiếp: “Anh trước ngồi một lát, em đi hỗ trợ bưng thức ăn, chờ lát nữa làm chị em mang anh vào ăn là được!”
Diệp Hạo Hiên nghe vậy, tay nắm ly dùng sức nắm chặt.
Hắn như đứng đống lửa, như ngồi đống than hơi hơi giật giật thân thể, đem cảm xúc đều che giấu ở đáy mắt, đông cứng cười cười.
Tiện đà, hắn lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh Thẩm Văn Bân ngồi xuống, lễ phép mở miệng nói: “Thẩm giáo sư, con có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo ngài.
”
“Ha hả… Cứ việc nói!”
Thẩm Văn Bân thích nhất người khác tôn xưng ông là giáo sư, việc mà cuộc đời này của ông ta lấy làm tự hào nhất đại