Thẩm Nhan một mình ngồi trên ghế dài thưởng thức cảnh đêm ngoài cửa sổ, bên này tuy rằng không thuộc về trung tâm thành phố, nhưng lại bởi vì nằm sát bên sông, phong cảnh đặc biệt đẹp mắt, chung quanh có rất nhiều cửa hàng kinh doanh buôn bán, cơ hồ trở thành nơi giải trí tiêu khiển của cả thành phố.
“Tiểu thư, đồ ăn các vị gọi đã chuẩn bị xong, có yêu cầu gì muốn nói, xin hãy ấn chuông, chúng tôi tùy thời có thể đến phục vụ hai vị.
”
Nhân viên phục vụ đem một khay salad hoa quả cuối cùng, đặt ở trên bàn cơm, sau đó chỉ chỉ cái chuông đặt bên cạnh bàn, lễ phép đối Thẩm Nhan dặn dò, liền xoay người rời đi.
Thẩm Nhan quay đầu lại mới phát hiện trên bàn ăn không lớn, đã để đầy thức ăn tinh xảo.
Có đồ tráng miệng, có đồ ăn chính, còn có bò bít tết ngon miệng, cùng với một ít thức ăn kiểu Tây mà cô không gọi nổi tên.
Đồ ăn đều đặt lên đầy đủ, người sao còn chưa trở về?!
Thẩm Nhan có chút nôn nóng nhìn về phía cửa, thấy Diệp Hạo Hiên chậm chạp chưa về, định gọi điện thoại cho hắn hỏi tình huống một chút, mới vừa cầm lấy balo mới bừng tỉnh nhớ tới mình hiện tại căn bản là không có di động.
Nhớ tới chuyện di động, trong lòng lại là một trận phiền muộn.
Nghĩ, mặc kệ hắn, hắn lớn đến như vậy còn có thể đi lạc sao?
Thẩm Nhan cầm lấy dao nĩa, định một mình ăn bò bít tết cùng rượu vang đỏ trước mặt, khi thịt bò mềm mại cuốn vào đầu lưỡi, lập tức mang cho cô thể nghiệm vị giác cực tốt.
Cái bò bít tết này cũng quá ngon đi!
Cô ở bên ngoài ăn qua không ít cơm Tây, nhưng lại không có tiệm cơm Tây nào như tiệm này, đương nhiên, tiệm cơm Tây này cũng không phải nơi để một sinh viên nghèo như cô có thể đến đây tiêu phí, quả nhiên là tiền nào của nấy.
Thẩm Nhan bất tri bất giác, một hơi đem khối bò bít tết tất cả đều ăn vào trong bụng.
“Cho em.
”
Thẩm Nhan ăn đến thập phần thỏa mãn, hoàn toàn không có chú ý tới Diệp Hạo Hiên đã chạy tới trước mặt cô, hắn cầm một cái hộp giấy iphone đưa tới trước mặt cô.
Thẩm Nhan ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Hạo Hiên, vươn ngón trỏ ngược hướng chỉ vào mình, có điểm hoài nghi mở miệng nói: “Cho em?!”
“Chẳng lẽ chung quanh em còn có những người khác sao?”
Ánh mắt Diệp Hạo Hiên ôn nhu nhìn Thẩm Nhan, sau