Trang Tiên Sinh xoa xoa đầu Mãn Bảo cười nói: "Hôm nay con đem bút mực này về trước, ngày mai nghỉ tắm gội ta sẽ đi Bạch gia một chuyến, ngày kia con lại đến trường học. Con còn nhỏ, không cần cố học cái gì, chỉ cần theo ta nhận biết ít chữ là được. Chờ sang năm con lớn hơn chút hẵng chính thức bắt đầu viết chữ đọc sách."
Ngày mai là mười lăm, trường học của ông một tháng chỉ cho nghỉ hai ngày, chính là ngày giữa tháng và ngày mười sáu.
Mãn Bảo vui vẻ đồng ý, ôm hộp đựng bút mực nghiên về nhà với cha anh.
Lúc sau về đến nhà, Nhị Đầu và Nhị Nha còn đang ở nhà liền chạy lên xem, kính sợ dùng tay sờ sờ nghiên mực kia.
Mới vừa vươn móng vuốt đã bị Phùng Thị đẩy ra nói: "Đừng sờ lung tung, đây là của cô nhỏ, về sau các con phải tránh xa một chút, biết chưa?"
Mãn Bảo không vui kéo Nhị Đầu và Nhị Nha lại, nói: "Chờ ta học viết chữ xong, ta sẽ dạy cho các ngươi."
Phùng thị suy tư một lát, nói: "Cô nhỏ, Nhị Nha thì thôi, muội dạy cho Nhị Đầu là được."
"Vì sao chứ, Nhị Nha còn thông minh hơn Nhị Đầu."
Phùng Thị cười: "Con gái con đứa học cái này có tác dụng gì đâu, Nhị Nha còn phải đi cắt cỏ cho heo ăn nữa."
Mãn Bảo nói: "Sao lại không có tác dụng, học chữ, về sau có thể tự mình đọc sách, trong sách có nhiều câu chuyện xưa, rất thú vị."
Phùng Thị buồn cười, "Có thời gian đọc chuyện còn không bằng xuống ruộng nhổ cỏ đâu, nếu muốn nghe kể chuyện, chúng ta sẽ kể cho nàng."
Nhị Nha nhịn không được nói: "Mẹ, con cũng muốn học chữ."
Phùng Thị liền vỗ vào đầu bé một cái, "Con đừng có mà khuyến khích cô nhỏ của con. Quần áo hôm nay đã giặt chưa? Còn không mau ra bờ sông giặt quần áo."
Nhị Nha có chút tủi thân nhưng không dám khóc thành tiếng, cúi đầu đi lấy quần áo bẩn.
Mãn Bảo tức giận đến đỏ cả mặt, chỉ là chưa đợi bé nổi giận, Phùng thị đã ôm bé đặt lên ghế ngồi, cẩn thận để hộp ở trước mặt bé, "Cô nhỏ, giấy trước kia của muội mang về để ở đâu? Để Nhị Đầu tìm cho, muội dậy nó ít chữ, nếu mệt thì nghỉ một lát, đói bụng thì nói cho ta, ta đi lấy đồ ăn cho muội."
Mãn Bảo ngơ ngác nhìn nhị tẩu, cảm thấy đây mới là nhị tẩu mà mình biết, nhưng mà vừa rồi người mắng Nhị Nha cũng là nhị tẩu!
Mãn Bảo tâm tình ủ dột ngồi trên ghế, Phùng thị không thể nhìn thấy ưu thương trên mặt nhỏ của bé, sắp xếp xong cô nhỏ liền đi vào bếp bận rộn.
Nhị Đầu đã chạy đi tìm những tờ giấy Trang tiên sinh viết trước kia Mãn Bảo mang về.
Mãn Bảo trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, rất nhiều thắc mắc, nhưng không thể hỏi người khác, chỉ có thể nói với hệ thống.
"Khoa Khoa, vì sao nhị tẩu không cho Nhị Nha học chữ?"
Hệ thống đơn giản mà thô bạo vứt kết quả người tương lai nghiên cứu cho Mãn Bảo, "Bởi vì nàng trọng nam khinh nữ."
Cái câu này vẫn là lần đầu tiên Mãn Bảo nghe thấy, nhưng câu này đơn giản dễ hiểu, chỉ nghe là hiểu được nghĩa.
Cho nên bé hơi trừng to mắt hỏi, "Vì sao vậy, không phải nàng cũng là nữ hay sao?"
"Đây là tư tưởng mấy ngàn năm của nhân loại," hệ thống nói: "Nguyên do ở chỗ đây là xã hội nông nghiệp, sinh sống phải dựa vào sức lực, mà sức của nam nhân lớn hơn nữ nhân, cho nên trọng nam. Dần dà liền hình thành quan niệm dị thường, con người cho rằng chỉ có con cháu là nam mới có thể kế thừa hương khói gia tộc, còn nữ giới phải phụ thuộc vào nam giới."
Mãn Bảo nói: "Cha mẹ ta rất coi trọng ta, các ca ca cũng coi trọng ta."
Trung tâm hệ thống thoáng qua một dòng điện, nó cắt đứt suy đoán của mình, không nói ra.
Hệ thống nói: "Chỉ có ngươi là ngoại lệ, ngươi không phát hiện ra sao, nữ giới trong nhà, ngoại trừ ngươi, những người khác đều có địa vị ở dưới nam giới."
Khoa Khoa là hệ thống thu thập, không phải hệ thống giáo dục, cho nên nó không biết có vài lời không thể nói với trẻ con, nó nêu vài ví dụ cho Mãn Bảo, "Mẹ ngươi ở dưới cha ngươi, địa vị của mấy chị dâu ngươi cũng ở dưới mấy ca ca ngươi, cháu gái của ngươi cũng được đãi ngộ kém xa đám cháu trai."
"Ngày thường, các ca ca và đám cháu trai ngươi sẽ ăn sáng bằng cơm, mấy chị dâu và đám cháu gái phải ăn cháo,