Ngoại trừ đọc sách, Mãn Bảo làm chuyện gì cũng rất hứng thú nửa vởi, qua một thời gian sẽ không nhớ nữa, đương nhiên, cũng là do bây giờ bé còn nhỏ, dung lượng não có hạn, thứ có thể để vào đầu không nhiều lắm.
Ví dụ như, hôm kia có thôn dân chào hỏi với bé, muốn đổi với bé ít gừng giống, bé đã đồng ý rồi, nhưng lúc chuyện qua đi liền quên mất việc này, chỉ lo chuyện đi học, tan học, đọc sách, chơi đùa, hoàn toàn chẳng nhớ gì về việc này.
Nhưng thật ra tiểu Tiền thị vẫn nhớ, hỏi thử Tiền thị và Chu tứ lang xong, liền đào mất miếng gừng còn dư lại trong đất về, sau khi giữ lại đủ giống để sang năm nhà mình trồng, còn thừa liền đổi cho người trong thô.
Chẳng qua người đổi tiền rất ít, phần lớn là trứng gà, hoặc là một ống gạo.
Tiền thị cũng không so đo, chỉ xem họ mang tới thứ gì, mang bao nhiêu, liền châm chước đổi cho họ một ít.
Chờ đến khi Mãn Bảo cuối cùng cũng nhớ tới việc này, tiểu Tiền thị đã đổi gừng xong rồi, bé lịch bịch chạy về phòng nhìn thoáng cái rổ đầy ắp trứng gà, oa oa hai tiếng, nói: "Đại tẩu, tối nay chúng ta ăn trứng gà đi.
"
Tiểu Tiền thị nhìn về phía mẹ chồng.
Tiền thị liền cười nói: "Được, luộc trứng gà đi, luộc nhiều một chút, mỗi người hai quả.
"
"Muốn ăn trứng trần nước sôi.
" Mãn Bảo yêu cầu: "Chỉ cần cho thêm một ít gừng vào, chẳng cần thêm cái gì nữa đã rất ngon.
"
Tiền thị liền dí cái miệng nhỏ của bé, nói: "Cái miệng này của muội là kén nhất.
"
Mãn Bảo cười ha ha, cười xong liền kéo tay tiểu Tiền thị nói, "Đại tẩu, có những nhà nào đổi gừng ạ, tẩu có dặn dò bọn họ phải chôn gừng xuống đất không, như vậy mới có thể để lâu được, còn có, nếu trồng gừng vào đầu xuân, thì nhớ không cần tưới nhiều nước, phải bón nhiều phân! ! "
Tiểu Tiền thị nghe đến mức to cả đầu, nói: "Bọn họ cũng đâu có nói mang gừng về trồng hay ăn đâu, sao ta biết được mà dặn?"
"Vậy tẩu nói cho ta nhà nào đổi, ta đi dặn họ.
"
Tiểu Tiền thị thấy dáng điệu nóng lòng muốn thử của bé, liền biết đây là bé đang ở nhà chán quá nên muốn ra ngoài chơi.
Liền nói: "Mấy hàng xóm quanh đây, ngoại trừ nhà Chu Đại Viên, còn lại gần như đều đổi, nếu muội muốn dặn dò, thì cứ đi dọc một đường là được.
"
Mãn Bảo phấn khích, xoay người gọi bọn Đại Đầu đi cùng.
Đại Đầu đang muốn đi chơi với mấy bạn nhỏ của cậu, không rảnh, cho nên từ chối.
Đại Nha thì gần đây đang có hứng thứ với việc khâu vá, bây giờ đang ngồi xổm bên cạnh tam thẩm học tập, cũng không muốn đi, cuối cùng là Nhị Đầu và Nhị Nha dẫn theo Tam Đầu Tam Nha đi theo, ngay cả Tứ Đầu nhỏ tuổi nhất cũng bước từng bước ngắn nhỏ đuổi theo, cũng muốn đi chơi.
Vì thế Mãn Bảo liền đi dọc theo đường nhà mình đi gõ cửa từng nhà.
Ban ngày ban mặt, người nhà quê bình thường sẽ không đóng cửa, Mãn Bảo trực tiếp đứng ở trước cổng lớn hỏi người bên trong, "Thím ơi, nhà thím có đổi gừng với nhà cháu không, thím định trồng ạ? Thím biết trồng kiểu gì không? Để cháu dạy cho thím nhé! ! "
Lấy cớ truyền thụ phương pháp trồng gừng, Mãn Bảo đi dạo một cả một vòng quanh thôn, còn thu hoạch được không ít thứ hiếm lạ.
Ví dụ như là một chiếc lông gà vô cùng rực rỡ, hay một cục đá vô cùng đẹp, bất kể là có nhận được thứ gì hay không, Mãn Bảo đều vui vui vẻ vẻ.
Để thứ đồ tiếp theo đặt trong túi xách của mình, trong túi không đựng xuể thì ôm, chờ bé đi dạo một vòng về, trong ngực toàn là mấy thứ lung tung lộn xộn.
Đám Nhị Đầu Nhị Nha đi theo chơi cũng rất thỏa chí, còn nói với Mãn Bảo, "Cô nhỏ, lần sau chúng ta đi chơi như này tiếp đi.
"
"Vậy phải tìm được cái cớ nào hay mới được," Mãn Bảo có chút tiếc nuối, "Nếu bọn họ hỏi củ mài nhà chúng ta thì tốt rồi, như vậy chúng ta có thể đi được một vòng nữa.
"
Tiểu Tiền thị:! ! Nàng thật sự không thể hiểu được, đi gõ cửa từng nhà như này rốt cuộc có gì thú vị.
Người lớn không hiểu được, nhưng đám trẻ con lại rất hâm mộ Mãn Bảo, đặc biệt là Bạch Thiện Bảo, sau khi cậu biết Mãn Bảo đã đi