* Tuần này mình bận quá nên không edit được, mong mọi người thông cảm.
____
Mãn Bảo ưỡn bụng về nhà, lúc ăn cơm tối bé không ăn được bằng mọi ngày, nhớ đến việc không thể lãng phí đồ ăn, vì thế Mãn Bảo cầm bát sẻ hơn nửa cho cha bé.
Chu lão đầu ngạc nhiên vô cùng, "Mãn Bảo, sao con không ăn?"
Mãn Bảo cúi đầu đảo thức ăn, nói: "Con không đói ạ.
"
Tiền thị liền giơ tay sờ bụng nhỏ của bé, hỏi: "Con ăn gì ở nhà họ Bạch à?"
"Ăn bánh ngọt, ngon lắm, ngon lắm ạ.
" Mãn Bảo ngẫm lại hương vị của bánh bao chỉ, đột nhiên cảm thấy cơm không còn ngon nữa.
Vì thế bé để bát xuống.
Tiền thị hơi nhíu mày, "Mãn Bảo, sau này không được ăn quá nhiều bánh ngọt, biết chưa?"
Lúc này Mãn Bảo mới phát hiện mình không cẩn thận mà nói hớ, rụt đầu nhỏ chột dạ đồng ý.
Lưu thị cũng phát hiện tối nay Bạch Thiện Bảo ăn uống không tốt, chẳng qua bà chỉ thoáng nhìn con dâu đang chột dạ một cái, liền không nói gì nữa.
Sau khi cơm nước xong không lâu, Bạch Thiện Bảo bị cưỡng chế uống nửa chén nước sơn tra, mà Mãn Bảo thì bị đút cho nửa chén nước dấm.
Ngày hôm sau hai người bạn nhỏ gặp nhau ở trường học còn lén lút nói, "Hy vọng ngày nào mẹ ngươi cũng đến đưa bánh ngọt cho chúng ta.
"
Bạch Thiện Bảo cũng muốn như vậy, nhưng đây là chuyện không thể.
Lưu thị lại một lần nữa tiếp nhận công việc đưa bánh ngọt cho bọn họ, ngày nào cũng đúng giờ đúng định lượng, chỉ cần Mãn Bảo tới, phòng bếp sẽ cung cấp tối đa hai cái bánh bao chỉ, không có nhiều hơn.
Hai đứa trẻ ăn xong hôm nay liền hy vọng đến bữa ăn ngày mai, chẳng qua rất nhanh, bọn họ đã tỏ vẻ bánh ngọt gì đó chỉ là chuyện nhỏ, bời vì sắp tới đông chí rồi, Trang tiên sinh bớt thời gian gọi hai bọn họ vào trong tiểu viện hỏi: "Bài văn của các con viết đến đâu rồi?"
Tinh thần hai đứa trẻ rung lên, lập tức đề phòng nhìn thoáng qua nhau, sau đó đồng thời gật đầu rụt rè với ông, nói: "Sắp xong rồi ạ, chỉ cần sửa lại chút nữa là được.
"
Trang tiên sinh nhìn phản ứng của hai đứa trẻ mà buồn cười.
Áng văn này đã giao xuống hai tháng, bọn họ toàn cùng nhau đọc sách viết chữ, ông không tin bọn họ có thể giữ kín bài văn của mình.
Quả nhiên, lúc này Mãn Bảo đã thấy hơi hối hận, khi trước không nên để Bạch Thiện Bảo sửa lỗi chính tả cho bé, Bạch Thiện Bảo cũng hối hận, lúc ấy cậu không nên khoe bài văn của mình hay rồi đưa cho bé thưởng thức.
Cũng không biết đối phương có thể viết hay hơn bài mình không.
Hai đứa trẻ quyết định trở về sẽ sửa lại.
Nhưng năng lực của hai đứa trẻ vẫn ở đó, lại là viết về cùng một chuyện, ngay cả số liệu cũng lấy giống nhau, sửa tới sửa lui cũng chỉ có vậy, cho nên cũng không sửa ra được cái gì đặc sắc.
Cho nên chưa tới hai ngày, bọn họ vẫn đành phải nộp bài văn đã chép tốt, tự nhận là bài văn hay nhất lên.
Trang tiên sinh cũng không xem luôn, mà chỉ thu rồi để sang một bên, sau đó cười nói: "Được rồi, các con đã viết xong một tác phẩm lớn, ta sẽ giao cho các con một bài tập lớn hơn.
"
Trang tiên sinh dừng lại một chút rồi: "Có phải mùa hè năm nay các con đưa một ít cỏ tích tuyết cho Tế Thế Đường không?"
Hai đứa trẻ gật đầu.
"Vậy các con cứ coi đây là một đề văn là được.
"
Hai đứa trẻ không hiểu gì, "Chỉ là bán cỏ tích tuyết, có cái gì để viết đâu ạ?"
Mãn Bảo nói: "Tiên sinh, con không chỉ bán cỏ tích tuyết, con còn bán kẹo, bán gừng, bán củ mài, bán giỏ tre, còn bán trứng nữa, mấy cái này có thể viết không ạ?"
Trang tiên sinh không nghĩ đệ tử nhỏ mới tí tuổi đầu mà đã đã là chị đại trong giới buôn bán, sắc mặt không khỏi biến thành màu đen, "Không thể, chỉ viết cỏ tích tuyết và Tế Thế Đường thôi, các con viết thế nào ta không quan tâm, chỉ cần không vượt qua phạm vi này là được.
"
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo đều không kìm được nhăn mày của mình, Trang tiên sinh liền nói: "Bài tập lớn này không cần gấp, ta có thể cho các con hơn nửa năm, nộp cho ta trước tết trung nguyên (rằm tháng bảy) năm sau là được.
"
Mãn Bảo không kìm được "Oa" một tiếng, "Nhiều thời gian như vậy ạ?"
"Đúng vậy, nhưng đây chỉ là bài tập làm thêm thôi, cho nên bài tập trên lớp các con vẫn phải làm đủ, vừa hay ngày mai nghỉ tắm gội, để ta giao cho các con hai bài.
"
Bạch Thiện Bảo liền không nhịn được quay đầu trừng